Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 38 :

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


“Chuyện là thế này.” An Điềm sợ sẽ gây ra những hiểu lầm không cần thiết, nên đã nhanh chóng giải thích. “Tô tổng, anh Lâm rất có hứng thú với đôi bông tai san hô của anh. Một người bạn của anh ấy rất thích phong cách trang sức Rococo đầu thế kỷ 19, vậy nên anh ấy muốn sưu tập nó. Tôi đang định cùng anh Lâm đi tìm anh đây.”



“Hóa ra là thế.” Tô Thanh Dương gật đầu, vẻ mặt đã dịu đi đôi chút.



An Điềm nói rồi vội trả lại đôi bông tai san hô cho Tô Thanh Dương.



Tô Thanh Dương nhìn An Điềm bằng một ánh mắt phức tạp, và cuối cùng cũng cầm lấy.



“Anh Lâm, cám ơn anh đã xem trọng đôi bông tai san hô này của tôi. Chỉ là, tôi nghĩ rằng nó đã có chủ rồi. Tôi muốn tặng nó cho người đó.” Tô Thanh Dương không vì việc Lâm Kính Trạch là đối tác mà từ bỏ quan điểm của mình. Ngược lại, khi nói câu này, anh còn nhìn vào An Điềm với vẻ nghiêm túc.



An Điềm cũng đã để ý thấy hành động của Tô Thanh Dương. Cô cau mày lại và vội vàng cảnh cáo mình, rằng cô không được tự đa tình với Tô tổng tuổi trẻ tài cao.



Sau khi liếc nhìn An Điềm một cái, Tô Thanh Dương đưa ra một sự thỏa hiệp với Lâm Kính Dương: “Nhưng tôi cũng sẽ không để cho anh Lâm trở về tay không đâu.”



Tô Thanh Dương cất đôi bông tai san hô vào và nói tiếp: “Nếu anh Lâm đây đã nói rằng người bạn thân của anh rất thích phong cách trang sức của Rococo thế kỷ 18, nên ngoài đôi bông tai san hô này ra, tôi còn sưu tầm rất nhiều trang sức ở thời kỳ này, chẳng hạn như kim cương, ngọc bích. Nếu anh Lâm có hứng thú, anh cứ việc chọn lấy một món.”



“Thật sao?” Lâm Kính Trạch vốn đã hơi thất vọng, nhưng khi nghe thấy Tô Thanh Dương nói vậy, anh ta bỗng hớn hở hẳng lên.



Là một nhà kinh doanh trang sức, anh ta đã cố hết sức mình để sưu tập tất cả những món trang sức theo phong cách Rococo mà người đó thích. Nhưng khi nghe thấy Tô Thanh Dương nói trong tay mình có rất nhiều kiểu trang sức này, Lâm Kính Trạch vui không tả nỗi.



“Thật chứ.” Tô Thanh Dương gật đầu.




“Trì Cảnh Dật?” Tô Thanh Dương suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Là con trai cả của gia tộc lớn nắm giữ mạch máu y tế của thành phố H chúng ta và có chuỗi bệnh viện trên khắp cả nước, anh Trì Cảnh Dật sao?”



“Vâng.” Lâm Kính Trạch gật đầu rất nghiêm túc. Vì nể tình Tô Thanh Dương hứa sẽ giới thiệu cho mình nhiều loại trang sức, nên anh ta mới có lòng tốt nhắc nhở anh.



Tô Thanh Dương cúi đầu xuống và suy nghĩ một hồi, rồi mỉm cười và nói: “Vậy phải xem cô An nghĩ thế nào rồi.”



“Thật ra, tôi cũng rất tò mò về suy nghĩ cuối cùng của cô An.” Lâm Kính Trạch nói, và đôi mắt cũng dán chặt vào An Điềm. Cô gái mặc chiếc váy trắng sang trọng kia, lúc này đang cầm một cái đĩa với vẻ đã ăn no thỏa thích, làm Lâm Kính Trạch nhìn thấy mà không thể không bật cười.



Còn An Điềm, vẫn không biết gì, chỉ tập trung ăn…



Và mọi việc xảy ra ở phía bên này, đều bị Cố Thiên Tuấn ở bên kia nhìn thấy. Vì khoảng cách khá xa, nên anh không nghe thấy An Điềm và Lâm Kính Trạch đã nói gì với nhau, nhưng anh đã nhìn thấy An Điềm và Lâm Kính Trạch đứng rất gần nhau, cử chỉ cũng rất mờ ám.



Không chỉ vậy, Tô Thanh Dương, người mà Cố Thiên Tuấn có ấn tượng khá tốt, khi nhìn thấy cảnh đó đã vội vã bước qua, vừa nhìn đã biết anh ta rất quan tâm đến An Điềm!



Nghĩ đến đây, bàn tay đang cầm ly rượu của Cố Thiên Tuấn bỗng căng cứng. Anh híp mắt lại, và dán mắt vào Tô Thanh Dương, An Điềm và Lâm Kính Trạch: Cô An Điềm này, đúng là không biết an phận! Cứ thu hút sự chú ý của Kính Trạch, đã đủ dã tâm rồi. Bây giờ, không biết từ khi nào mà đã có mối quan hệ bất thường với Tô Thanh Dương nữa rồi!



Cố Thiên Tuấn uống hết rượu trong ly rồi đứng dậy và đi về phía Lâm Kính Trạch và An Điềm. Anh rất tò mò, rốt cuộc ba người họ đã nói những gì? Anh càng tò mò hơn, từ khi nào mà An Điềm lại trở nên cao tay như thế, có thể làm cho hai người mà mình đánh giá cao đều vây quanh cô!



Ngay khi Cố Thiên Tuấn chuẩn bị đi, thì điện thoại của anh đột nhiên reo lên. Cố Thiên Tuấn lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi đến là Chu Mộng Chỉ.