Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 407 :
Ngày đăng: 16:22 19/04/20
60407.Bồn cầu có vẻ lâu lắm rồi không được lau chùi, khắp nơi đều dính đầy các chất bẩn thỉu, múi thối xông lên nồng nặc, nhưng Chu Mộng Chỉ dường như không nhìn thấy, cũng không ngửi thấy gì, cứ ra sức chà thật mạnh.
Những kẻ bị nhốt trong nhà tù này đều là những kẻ vô cùng độc ác, thế nên có những cách giày vò người khác vô cùng kì dị, vừa rồi việc bắt Chu Mộng Chỉ ngậm giày chẳng qua chỉ là khởi đầu, không ngờ Chu Mộng Chỉ này lại quá yếu đuối, mới đó mà tinh thần đã hoàn toàn sụp đổ rồi!
Thế nên đám nữ phạm nhân lập tức mất hết hứng thú.
Giày vò người khác cốt là để trông thấy dáng vẻ phẫn nộ cùng cực mà không làm được gì của họ, như thế thì mới thấy thỏa mãn hứng thú. Bây giờ Chu Mộng Chỉ thậm chí còn không than van lấy một tiếng thì đúng là cụt hứng.
Chán ngắt!
Đám nữ phạm nhân nhún vai rồi ai về chỗ nấy, chỉ còn lại một mình Chu Mộng Chỉ đang ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, ra sức chà cái bồn cầu bẩn thỉu.
Cộp cộp cộp…
Có tiếng gậy gõ cửa phòng vang lên, đám nữ phạm nhân lập tức ngoan ngoãn xếp thành hàng, nhưng Chu Mộng Chỉ thì vẫn cứ ngồi bên bồn cầu mà chà.
“Ai là Chu Mộng Chỉ?” Quản giáo bước vào phòng giam hỏi bằng vẻ mặt khó chịu.
Chu Mộng Chỉ giống như không hề nghe thấy, vẫn tiếp tục chà bồn cầu.
“Tôi hỏi lại một lần nữa! Ai là Chu Mộng Chỉ?” Quản giáo lập tức cao giọng, khiến đám nữ phạm nhân giật bắn mình.
“Nó!” Đám nữ phạm nhân thấy quản giáo đã nổi giận thì liền đồng loạt giơ tay chỉ về phía Chu Mộng Chỉ đang ngồi cạnh bồn cầu.
Quản giáo đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của đám phạm nhân, thấy Chu Mộng Chỉ đang ngồi chà bồn cầu thì liền cau mày rồi cầm cây gậy bước đến trước mặt cô ta.
“Nói đi, đến tìm tôi làm gì?” Chu Mộng Chỉ sầm mặt hỏi, cho dù người trước mặt là ai thì cô ta cũng đều phải nắm lấy cơ hội mà thoát ra ngoài!
“Đương nhiên là để cứu cô rồi!” Leonard nhún vai, sau đó từ từ tiến sát lại rồi nói với Chu Mộng Chỉ, “Cô Chu, mấy ngày qua cô sống trong tù chắc vất vả lắm nhỉ?”
“Chậc chậc chậc…” Leonard vừa nói vừa đưa tay nâng cằm Chu Mộng Chỉ lên, “Thật tiếc cho gương mặt đậm chất Á Đông của cô, cô xem, đẹp biết chừng nào!”
Chu Mộng Chỉ nghi hoặc nhìn Leonard một lượt, cô ta biết rõ mình rất đẹp, nhưng cái tiếng công tử ăn chơi của Leonard thì cho dù chưa tiếp xúc, Chu Mộng Chỉ cũng đã nghe nói đến rồi, anh ta trước nay luôn xem phụ nữ là món trang sức của mình!
Do thấy mình xinh đẹp nên Leonard mới muốn đến cứu mình sao? Chuyện này là không thể!
Bây giờ, ngoại trừ Chu Hán Khanh ra thì Chu Mộng Chỉ không tin sẽ có bất kì người nào mạo hiểm đắc tội với Cố Thiên Tuấn mà đến cứu cô ta!
Nghĩ đến Chu Hán Khanh, ánh mắt Chu Mộng Chỉ lập tức tối sầm lại, cô ta hất tay Leonard ra rồi hỏi thẳng về Chu Hán Khanh: “Tôi biết anh còn có mục đích khác. Nhưng trước khi bàn chuyện chính, anh phải nói cho tôi biết tình hình của Chu Hán Khanh! Anh ấy bây giờ sao rồi?”
“Vẫn chưa bị bắt!” Leonard bị hất tay ra bèn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, “Anh Chu có vài phương diện đúng là khiến tôi nể phục, anh ta bây giờ có lẽ đang trốn ở một xó xỉnh không ai biết rồi tính kế giải cứu cô đấy!”
Đôi mày Chu Mộng Chỉ khẽ giật nhẹ, sau đó cố kìm nén cảm xúc phức tạp trong lòng, ý nghĩ muốn sống tiếp càng lúc càng mãnh liệt: “Nói đi, anh đến tìm tôi rốt cuộc là vì lí do gì?”
“Được!” Leonard búng tay, “Cô Chu đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa, chúng ta hợp tác đi!”
Leonard vừa nói vừa hất cằm ra hiệu người đứng bên cạnh đưa ra một xấp giấy tờ đặt xuống trước mặt Chu Mộng Chỉ: “Cô kí vào bản thỏa thuận này thì tôi sẽ cứu cô ra.”
Chu Mộng Chỉ nghi hoặc nhìn Leonard, sau đó đưa bàn tay đầy thương tích của mình ra giở xem giấy tờ, nhưng khi xem đến trang thứ ba thì ngón tay cô ta chợt khựng lại, cô ta ngẩng đầu lên nói với Leonard: “Leonard, cái miệng của anh cũng không nhỏ nhỉ, vừa há ra là muốn nuốt hết cổ phần của tôi ở Cố Thị!”