Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 415 :
Ngày đăng: 16:22 19/04/20
60415.“Ừ.” Cố Thiên Tuấn gật đầu với Cao Lỗi, những lời an ủi cũng lược bỏ đi, trực tiếp nói ra những câu thực tế nhất, “Có gì cần cứ nói tôi. Anh hai cũng đã nói với tôi rồi, anh ấy sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất chữa cho Khưu Doanh Doanh.”
Cao Lỗi gật gật đầu với Cố Thiên Tuấn, anh và Cố Thiên Tuấn làm việc với nhau bao năm rồi, rất nhiều chuyện không cần phải nói ra.
“Doanh Doanh thế nào rồi?” An Điềm đứng bên cạnh Cố Thiên Tuấn, nhìn Cao Lỗi nhẹ nhàng hỏi thăm.
Đầu tiên Cao Lỗi quay người lại nhìn bố mẹ Khưu Doanh Doanh ở trước giường bệnh rồi mới nhìn An Điềm, nhỏ tiếng nói: “Tình hình không mấy lạc quan, nhưng tôi tin Doanh Doanh có thể vượt qua được.”
An Điềm lo lắng gật đầu: “Vậy tôi có thể đến thăm Doanh Doanh không?”
“Doanh Doanh bây giờ...”
“Con chính là An Điềm à?” Cao Lỗi vẫn chưa nói xong, bố mẹ của Khưu Doanh Doanh đã đi đến trước mặt cô, họ miễn cưỡng cười với An Điềm rồi nói, “Thường nghe Doanh Doanh nhắc đến con trong điện thoại, nói con là bạn tốt, vào đây ngồi đi nào.”
Cao Lỗi lúc đầu còn lo An Điềm đến sẽ phải để hai người già mệt mỏi đón tiếp, vì xem ra gần đây những người đến thăm Khưu Doanh Doanh thực sự rất nhiều.
Nhưng bây giờ bố mẹ của Khưu Doanh Doanh đã ưng thuận rồi, Cao Lỗi bèn tránh qua một bên, anh nói với An Điềm: “Vào đi.”
Sắp được gặp Doanh Doanh rồi, trong lòng An Điềm đột nhiên có chút bất an, Doanh Doanh trước đây cứ ríu rít không ngừng, nên giờ đây An Điềm sợ phải đối mặt với một Doanh Doanh bị bệnh như thế.
Cố Thiên Tuấn cảm nhận được sự lo lắng của An Điềm, anh nắm chặt tay của An Điềm, cùng cô vào phòng bệnh.
Khưu Doanh Doanh trên giường bệnh cách An Điềm càng lúc càng gần, nhưng bước chân của An Điềm càng lúc càng chậm, trong một lúc cô không thể nào chấp nhận được một Doanh Doanh luôn vui vẻ hoạt bát giờ lại như một búp bê không sức sống trên giường bệnh như vậy.
“Không đâu.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu mạnh mẽ, “Anh sẽ không để em xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn cả.”
“Anh căng thẳng thế, tôi nói là nếu như thôi!” Tâm trạng An Điềm nặng trĩu miễn cường cười với Cố Thiên Tuấn, sau đó ngồi xuống băng ghế đá ở công viên.
Cố Thiên Tuấn đi qua đó, cũng ngồi kế bên cạnh An Điềm.
“Nếu như, tôi nói là nếu như...” An Điềm ngẩng đầu nhìn mặt trăng rồi nói, “Nếu một ngày nào đó tôi không ở bên cạnh anh nữa thì tôi cũng không muốn thấy anh suy sụp tinh thần, vì tôi không nỡ. Anh cũng có thể tìm một bạn đời khác bên cạnh, nhưng đừng nói với tôi, vì tôi sẽ ghen đấy.”
An Điềm nói đến đây thì quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn: “Tôi ích kỷ lắm, nên anh...”
An Điềm không nói tiếp nữa, bởi lời nói đã tan biến giữa đôi môi của Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn không thích nghe An Điềm nói những lời như vậy, giọng cô nói chuyện nghe rất tủi thân, lại còn không có cảm giác an toàn, người phụ nữ của anh, không nên có những lời nói tiêu cực như thế.
Là trước đây anh làm không đúng, khiến cho An Điềm phải chịu nhiều đau khổ.
Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ yêu thương cô hết mực, để cô sống vui vẻ và kiêu hãnh suốt đời, anh phải để An Điềm biết, mình quan tâm yêu thương cô đến nhường nào.
An Điềm cũng cảm nhận được yêu thương của Cố Thiên Tuấn qua nụ hôn của anh, An Điềm đưa tay ra ôm lấy eo của Cố Thiên Tuấn.
Dưới ánh trăng, hai người không nói gì, mọi thứ đều yên tĩnh, mọi thứ đều rất đẹp.