Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 426 :

Ngày đăng: 16:22 19/04/20


60426.An Điềm uống nước, nhìn gương mặt kiên nhẫn tiều tụy của Cao Lỗi, trong lòng chợt thấy nặng nề: Doanh Doanh bây giờ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, Cao Lỗi chắc đang đau lòng lắm. Mỗi sáng thức dậy đều tràn ngập hi vọng rằng người mình yêu sẽ tỉnh lại, nhưng đến tối lại tràn ngập thất vọng, ngày tháng như vậy thật đau khổ biết dường nào!



Nếu Cố Thiên Tuấn mà xảy ra chuyện tương tự thì An Điềm chắc chỉ muốn chết theo thôi!



Nhẹ nhàng đặt cốc nước trong tay xuống, An Điềm ngồi bên cạnh, thấy Cao Lỗi cầm tay Khưu Doanh Doanh lên đặt vào tay mình, ánh mắt tràn ngập sự xót xa. Ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ, rọi lên gương mặt tiều tụy của Doanh Doanh, càng rọi rõ hơn nét khắc khổ của Cao Lỗi.



An Điềm có hơi xúc động, cúi đầu không dám nhìn hai người họ nữa.



Cảnh tượng Doanh Doanh trúng tiếng sét ái tình với Cao Lỗi, An Điềm là người chứng kiến tận mắt, một cô bé lanh lợi hoạt bát như thế, vậy mà khi gặp Cao Lỗi thì đã sững sờ, rồi không suy nghĩ gì mà lập tức chạy sang làm quen.



An Điềm cứ tưởng, tính cách Cao Lỗi cũng sẽ giống như Cố Thiên Tuấn, không thích lắm những cô gái chủ động tiếp cận mình như vậy.



Nhưng kết quả sau đó lại nằm ngoài dự liệu của An Điềm, hai người tiến triển rất thuận lợi, lúc ấy Doanh Doanh ngày nào cũng lải nhải bên tai cô: Chị An Điềm, em mới gọi điện cho chú đẹp trai; chị An Điềm, chú đẹp trai đã chủ động gọi cho em đấy! Em vui quá; chị An Điềm, ngày mai em sẽ đi hẹn hò với chú đẹp trai; chị An Điềm, em phát hiện ra mình có tình địch; chị An Điềm, chú đẹp trai đã tặng em rất nhiều quá; chị An Điềm…



Còn rất nhiều rất nhiều điều mà Khưu Doanh Doanh đã nói với cô, rất nhiều rất nhiều việc Khưu Doanh Doanh từng làm với cô, An Điềm vẫn còn nhớ rất rõ ràng.



Nhưng Doanh Doanh bây giờ lại không thể mở mắt ra mà gọi cô một tiếng “chị An Điềm” nữa.



An Điềm buồn bã lau nước mắt, cố gắng để mình không khóc thành tiếng.



Lúc này, Cao Lỗi cũng đang chìm đắm trong kí ức của anh và Doanh Doanh, hoàn toàn không để ý thấy An Điềm đã khóc.



Còn nhớ, lần đầu tiên khi anh gặp Khưu Doanh Doanh đã liền có mong muốn mãnh liệt được bảo vệ cô, bởi Doanh Doanh lúc ấy trông rất nhỏ bé, rất yếu đuối.




Nhưng khoảng thời gian “một tháng” mà bác sĩ nói đã sắp trôi qua rồi, vậy mà Doanh Doanh vẫn không hề có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại!



Bây giờ anh không biết phải làm sao nữa!



Cao Lỗi bất lực cúi đầu, cảm thấy mình sắp không cầm cự nổi nữa rồi, giá mà người đang nằm trên giường bệnh lúc này là anh thì tốt biết mấy!



“Cao Lỗi, An Điềm…”



Trong lúc Cao Lỗi và An Điềm đều đang chìm trong kí ức thì bố mẹ Khưu Doanh Doanh từ ngoài cửa bước vào, họ cứ cả ngày nhìn cảnh Khưu Doanh Doanh hôn mê quả thực không tốt chút nào, thế nên An Điềm và Cao Lỗi đã khuyên họ nên ra ngoài tản bộ, Doanh Doanh cứ để cho cho hai người trẻ này chăm sóc là được.



“Chào cô chú.” An Điềm vội vàng đứng dậy bước đến đón bố mẹ Khưu Doanh Doanh, còn Cao Lỗi thì vẫn đang chìm trong đau khổ, hoàn toàn không nghe thấy gì cả.



“Cô chú vừa ra ngoài đi dạo một lát, nhưng thấy cũng chẳng có gì đáng xem cả.” Mẹ Khưu Doanh Doanh u uất thở dài nói, “Nhưng lúc đi qua cửa hàng ở cổng bệnh viện, cô có trông thấy mấy món quà vặt mà Doanh Doanh thích ăn, thế nên đã mua về, đợi khi nào Doanh Doanh tỉnh lại sẽ có thể ăn, nhưng mà…”



Mẹ Khưu Doanh Doanh đang nói chợt im lặng rồi nghẹn ngào, bố cô trông thấy liền bước đến khẽ vỗ vai vợ, nếp nhăn trên mặt trông sâu hơn hẳn.



An Điềm cũng không biết nên nói gì đẻ an ủi mẹ Khưu Doanh Doanh, chỉ biết buồn bã nhìn mấy món quà vặt trên bàn: Doanh Doanh đúng là thích ăn mấy thứ này nhất, mà từ sau khi được Cao Lỗi cưng chìu thì hình như còn ăn nhiều hơn nữa…



Quà vặt sao?



Trong đầu An Điềm chợt nảy ra một ý, liền kích động quay sang nói với bố mẹ Khưu Doanh Doanh: “Cô chú ơi, Doanh Doanh bình thường thích ăn quà vặt nhất, hay là chúng ta lấy quà vặt ra thử đi?”