Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 447 :
Ngày đăng: 16:22 19/04/20
60447.“Em nói xấu là xấu!” Cố Thiên Kỳ vừa đẩy xe đi vừa lạnh lùng nói, hoàn toàn không có ý dừng lại chờ An Điềm.
“Có xấu thì chị vẫn cứ mua bộ này!” An Điềm nói xong liền giận dỗi bỏ bộ dụng cụ vào trong xe đẩy.
Cố Thiên Kỳ nhìn bộ dụng cụ, khẽ thở dài, nhưng không ngăn An Điềm lại. Trong mấy năm nay, anh đã có một thói quen nói một là một hai là hai, rất ít có người nào có thể cãi lại lời anh một cách không do dự giống như An Điềm.
Nhưng chính vì An Điềm như thế nên Cố Thiên Kỳ mới yêu.
Sau khi mua sắm xong, hai người quay về biệt thự, bắt đầu làm bánh quy.
An Điềm lo chuẩn bị bơ, đường, trứng, còn Cố Thiên Kỳ chuẩn bị quả nam việt quất không, bột bánh và bột matcha.
An Điềm sau khi nấu chảy bơ liền cho bột bánh và đường vào, Cố Thiên Kỳ đứng bên cạnh giúp đổ thêm lòng trắng trứng, An Điềm sau đó khuấy đều hỗn hợp, lại cho tiếp nam việt quất vào khuấy đều.
“Tiếp theo sẽ là cho bột matcha!” Cố Thiên Kỳ chợt đưa ngón tay chấm vào bột matcha rồi quẹt lên mũi An Điềm.
Trên chiếc mũi thẳng tắp trắng trẻo của An Điềm lập tức xuất hiện một vệt xanh lục.
“Cố Thiên Kỳ, làm bánh thì phải tập trung làm bánh! Em không nghiêm túc gì cả!” An Điềm tức giận trừng mắt với Cố Thiên Kỳ, nhưng cũng liền lấy tay chấm một ít bột matcha quẹt lên mũi Cố Thiên Kỳ.
Không ngờ Cố Thiên Kỳ phản ứng nhanh nhạy, lùi về sau một bước, né được ngón tay của An Điềm.
An Điềm không cam tâm, mình là chị sao có thể bị em trai ăn hiếp thế này? Thế là cô liền bỏ hết nguyên liệu xuống, giơ chân chạy đuổi theo Cố Thiên Kỳ: “Em đứng lại đó cho chị, Cố Thiên Kỳ! Chị là chị em đấy!”
“Chị không phải là chị của em!” Cố Thiên Kỳ lùi ra xa hơn, cười hớn hở, “Chị đẹp thế này, thích hợp làm bạn gái em hơn!”
“Đâu có.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu, nhìn xấp tài liệu cao như núi trên bàn làm việc nói, “Anh vì muốn được ở bên em nên đã tranh thủ xử lí các việc quan trọng trước, còn những việc còn lại thì mang về nhà làm đây này.”
“À vậy à…” An Điềm gật đầu, thấy rất cảm động.
“Nhưng mà, anh lại thấy em hình như không cần anh tan làm sớm thì phải, sau này có lẽ anh vẫn nên tan làm đúng giờ thì hơn!” Đúng lúc An Điềm đang rất cảm động thì Cố Thiên Tuấn liền tạt cho cô một gáo nước lạnh.
“Đừng mà!” An Điềm vội vàng nắm vạt áo Cố Thiên Tuấn, nhìn anh nói, “Tôi cũng muốn anh dành nhiều thời gian cho tôi mà!”
“Có chắc là muốn anh ở bên em chứ không phải muốn Cố Thiên Kỳ ở bên em không?” Cố Thiên Tuấn cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn An Điềm.
“Đương nhiên là muốn anh rồi!” An Điềm nhìn Cố Thiên Tuấn, vẻ mặt hết sức chân thành, trời đất chứng giám, “Thiên Kỳ chỉ là đứa bé, tôi với cậu ấy đùa nghịch một chút thì có làm sao?”
“Thế à?” Cố Thiên Tuấn chợt nắm chặt cổ tay An Điềm, kéo cô ngồi lên đùi mình, “Anh cũng thích đùa nghịch với em đấy!”
“Không phải chứ, Cố Thiên Tuấn, anh trẻ con đến thế sao?” An Điềm không tin được mà nhìn Cố Thiên Tuấn.
“Đương nhiên, cách đùa nghịch giữa anh và em phải khác với cách em đùa nghịch với Cố Thiên Kỳ!” Cố Thiên Tuấn nói xong liền hôn lên môi An Điềm.
An Điềm liền đưa tay đẩy ngực Cố Thiên Tuấn ra, ngượng ngùng hỏi: “Cố Thiên Tuấn, bây giờ đang ở phòng sách, anh… thật sự muốn như vậy sao?”
“Đùa nghịch mà còn phải chia chỗ à?” Cố Thiên Tuấn bật cười rồi đưa tay kéo dây kéo váy của An Điềm ra…
Còn Cố Thiên Kỳ lúc này đang đứng dưới lầu, trong tay cầm số nguyên liệu bánh đã trộn xong, đưa mắt nhìn lên phòng sách, nét mặt dần sa sầm lại.