Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 460 :

Ngày đăng: 16:22 19/04/20


60460.“Ôi…” Cố Thiên Kỳ thở dài rồi lại cầm đũa lên.



“Cố Thiên Tuấn, anh xem bộ váy này tôi mặc có đẹp không?” An Điềm mặc một bộ váy ren màu xám, bước ra từ trong phòng để quần áo.



Phần đuôi váy vừa vặn phủ đến đầu gối An Điềm, các lớp ren mỏng được may ôm eo, khiến An Điềm toát ra một khí chất vừa lạnh lùng lại vừa sang trọng quý phái.



Cố Thiên Kỳ bất giác buông đũa xuống, nhìn An Điềm cảm thán: “Nhiên Nhiên, chị nên thường xuyên mặc váy.”



“Thế à?” An Điềm vui vẻ mỉm cười, tự ngắm nghía bộ váy của mình.



“Không đẹp, thay bộ khác đi.” Cố Thiên Tuấn chợt đứng dậy đi đến trước mặt An Điềm.



“Sao thế? Thiên Kỳ bảo là đẹp mà, tôi cũng thấy đẹp nữa!” An Điềm ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Tuấn, có chút không vui.



“Đúng vậy, trông rất đẹp mà!” Cố Thiên Kỳ đến tận lúc này vẫn chưa ăn được miếng đồ ăn sáng nào, tiếp lời An Điềm, “Anh à, có phải do em khen đẹp nên anh mới bảo là không đẹp không?”



“Chuyện đó mà em cũng nhận ra được, vậy chứng tỏ em có đủ năng lực làm ở Cố Thị đấy.” Cố Thiên Tuấn chẳng thèm quay đầu lại, nói xong liền kéo An Điềm đi thẳng vào phòng để quần áo.



Cố Thiên Kỳ cụt hứng quay mặt đi, nhìn bữa sáng trên bàn, cảm thấy chẳng còn chút khẩu vị nào nữa.



An Điềm bị Cố Thiên Tuấn kéo vào phòng để đồ, cúi gằm mặt xuống, khó chịu trong lòng.



Cố Thiên Tuấn khẽ cười, mặc kệ vẻ mặt nhăn nhó của An Điềm mà đưa tay ra từ từ kéo dây kéo váy của cô xuống.



“Anh làm gì thế?” An Điềm vội vàng chặn tay Cố Thiên Tuấn lại, phần lưng trắng trẻo lúc này đã lộ ra một phần ba rồi, dưới ánh đèn ôn hòa trong phòng trông vô cùng quyến rũ.



“Giúp em thay quần áo.” Ánh mắt Cố Thiên Tuấn chợt trở nên rực lửa, ngón tay thanh mảnh bắt đầu chạm vào lưng cô rồi từ từ lần xuống dưới.




Người gọi đến là Trương Hiển Hy: “Thiên Tuấn, có một người rất quan trọng mới đến công ty, muốn gặp anh, mà còn phải gặp ngay.”



“Là ai?” Cố Thiên Tuấn cau mày, người có thể khiến Trương Hiển Hy nói một cách trịnh trọng thế này chắc hẳn phải là một nhân vật quan trọng.



“Là bố anh, ông Cố Diệp Lâm” Trương Hiển Hy giải thích, “Ông ấy muốn quay về thành phố S để tịnh dưỡng, trên đường đi ghé ngang thành phố H nên mới đến công ty, nói là có việc quan trọng muốn nói với anh.”



Cố Thiên Tuấn khựng một lát rồi gật đầu nói: “Được, tôi sẽ đến ngay.”



Tuy không biết hai người trong điện thoại đang nói gì, nhưng khi nghe Cố Thiên Tuấn nói câu “sẽ đến ngay” thì cả An Điềm và An An đều biến sắc mặt.



Cố Thiên Tuấn cúp máy, quay sang nói với An Điềm và An An: “An An, An Điềm, anh phải về công ty một chuyến.”



“Nhưng chú Cố đã hứa với con là…”



“Được rồi, anh đi đi, tôi thấy sắc mặt anh nghiêm trọng như vậy chắc là đã có chuyện lớn rồi.” An Điềm gật đầu với Cố Thiên Tuấn, cô vốn luôn là người biết phân biệt rõ nặng nhẹ.



“Mẹ ơi…” An An hụt hẫng cúi gằm mặt.



“Anh chỉ không đến trường mẫu giáo với hai mẹ con thôi, giờ anh sẽ về công ty giải quyết một chuyện khẩn cấp, sau khi xong việc rồi sẽ đến trường tìm hai người.” Cố Thiên Tuấn xoa đầu An An, nói bảo đảm, “An An, chú đã nói sẽ đi họp phụ huynh thì nhất định sẽ đi mà.”



“Thật không ạ?” Hai mắt An An lập tức sáng lên.



“Thật chứ.” Cố Thiên Tuấn gật đầu.



“Vậy móc ngoéo nào!” An An chìa ngón tay ra.