Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 472 :

Ngày đăng: 16:23 19/04/20


60472.Sau khi thăm Khưu Doanh Doanh, An Điềm về nhà với tâm trạng nặng nề, nhưng khi vừa bước xuống xe thì chợt cảm thấy có gì đó không ổn, nhất là đội trưởng vệ sĩ trông dường như có điều gì đó muốn nói với cô.



“Đã xảy ra chuyện gì sao?” An Điềm đứng lại, thắc mắc nhìn đội trưởng vệ sĩ.



Đội trưởng không ngờ An Điềm lại nhạy cảm như vậy, còn chưa vào đến phòng khách biệt thự là đã cảm nhận ra điều bất thường rồi.



Nhưng là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh được, hơn nữa việc này cũng là do Cố tổng dặn dò, anh ta chỉ biết làm theo thôi, cho dù An Điềm có nổi giận thì chắc cũng sẽ không mắng anh ta đâu.



Nghĩ vậy, đội trưởng liền ngẩng đầu lên nói với An Điềm: “Cô An Điềm, hôm nay biệt thự có một người khách đến, có vẻ sẽ ở lại đây một khoảng thời gian!”



“Khách sao? Sẽ ở một khoảng thời gian à?” An Điềm cau mày, hỏi thẳng vào câu quan trọng nhất, “Là nam hay nữ?”



Đội trưởng thở dài đáp: “Là nữ ạ.”



“À, là nữ.” An Điềm gật đầu, giọng điệu nghe ra có vẻ bình thản.



Nhưng đội trưởng vệ sĩ vẫn chủ động giải thích: “Khi tôi đi đón cô Ninh…”



“Cô Ninh?” An Điềm hỏi lại.



“Chính là khách của chúng ta, cô Ninh Tuyết Tuyết.”



“Ừ, anh nói tiếp đi.” An Điềm chỉnh lại cái quai túi xách đang đeo, vẫn nói rất nhẹ nhàng.
Ninh Tuyết Tuyết chưa bao giờ trông thấy đôi mắt đẹp như thế, cô chớp mắt một chút rồi tiếp tục quan sát An Điềm, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi nhỏ hồng đào, còn có cả gương mặt trái xoan.



Chết tiệt!



Ninh Tuyết Tuyết thầm mắng trong bụng, người phụ nữ này sao lại có thể đẹp đến như thế?



“Chào cô, cô chắc là quản gia của biệt thự này nhỉ?” Ninh Tuyết Tuyết đánh đòn phủ đầu, mỉm cười chào An Điềm, “Tôi là Ninh Tuyết Tuyết, bạn thân từ bé của anh Thiên Tuấn.”



An Điềm hôm nay mặc áo sơ mi trắng phối với quần dài màu đen, lại cộng thêm đôi giày cao gót màu đen, tuy trông khá khiêm nhường nhưng không đến mức bị xem thành quản gia, Ninh Tuyết Tuyết sở dĩ nói như vậy là vì muốn thị uy với An Điềm.



“Cô Ninh, đây không phải là quản gia mà là cô An Điềm.” Người giúp việc vừa rồi mới bị Ninh Tuyết Tuyết mắng liền cúi đầu nhắc khẽ.



“À, thật là ngại quá!” Ninh Tuyết Tuyết liền cười xởi lởi, bước lên nắm tay An Điềm, “Thật sự xin lỗi, tôi mới từ Mỹ về, vẫn còn bị lệch múi giờ, thì ra cô là An Điềm, bạn của anh Thiên Tuấn! Lúc tôi đến thì anh Thiên Tuấn có nói với tôi rằng cô là khách, tôi phải chăm sóc cô tử tế. Vừa rồi tôi không phải cố ý nhận nhầm người đầu, mong cô đừng để bụng nhé!”



Tôi là khách? Cô sẽ chăm sóc tôi? Tự giác phong cho mình làm nữ chủ nhân của biệt thự này như vậy, cô lấy đâu ra dũng khí thế?



An Điềm trong bụng đang điên cuồng mắng chửi, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, rụt tay lại, không quan tâm Ninh Tuyết Tuyết mà quay sang nói với người giúp việc kia: “Cố Thiên Tuấn sắp tan làm rồi, cô xuống bếp giúp chuẩn bị cơm tối nhé, cảm ơn cô.”



“Vâng, cô An Điềm.” Người giúp việc gật đầu với An Điềm rồi cùng với mấy người khác quay xuống bếp làm việc.



Mấy người giúp việc xuống bếp được một lúc rồi, An Điềm mới quay người lại cười nói với Ninh Tuyết Tuyết lúc này đang cố kìm cơn giận: “Thật ngại quá, cô Ninh, tôi trước nay làm việc luôn tùy theo việc nặng nhẹ mà làm trước hay sau, cho hỏi lúc nãy cô mới nói cái gì ấy nhỉ?”