Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 491 :

Ngày đăng: 16:23 19/04/20


60491.Trong lúc Lâm Hiểu Hiểu đang suy nghĩ thì chợt trông thấy chiếc xe trước mặt mình cũng rẽ theo xe của An Điềm.



Mí mắt phải của Lâm Hiểu Hiểu chợt giật giật: Hình như từ lúc mình chạy ra khỏi khu nhà giàu thì chiếc xe này đã xuất hiện và cứ luôn bám theo sau xe của An Điềm.



Do ra khỏi khu nhà giàu thì đường phố sẽ rất tấp nập, vậy nên Lâm Hiểu Hiểu lúc đầu không để ý.



Nhưng nơi mà An Điềm đang định đi hiện giờ hình như là một nơi rất vắng vẻ, chiếc xe này lẽ nào cũng đi vào con đường ấy sao?



Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy thấp thỏm không yên, bàn tay nắm vô lăng bắt đầu túa mồ hôi: Là do mình sau khi bị bắt cóc đã trở nên quá đa nghi, hay An Điềm thật sự đã gặp nguy hiểm rồi?



Đã từng trải qua chuyện bị Chu Mộng Chỉ bắt cóc và lấy roi đánh vào người, Lâm Hiểu Hiểu lúc này như vẫn còn nghe được tiếng roi quất vào không khí văng vẳng bên tai.



Một tiếng két vang lên, Lâm Hiểu Hiểu bất giác dừng xe lại, thở hổn hển, sau đó đưa tay vào túi rút điện thoại ra, hốt hoảng tìm số điện thoại của An Điềm.



Nhưng khi kéo đến tận cuối cùng của danh bạ rồi, Lâm Hiểu Hiểu mới nhớ ra, từ sau khi An Điềm được cứu thì đã được bảo vệ rất nghiêm ngặt, họ không còn được tùy ý gặp mặt nhau nữa, cả đến số điện thoại liên lạc cũng không còn!



Đúng rồi! Phải gọi cho anh mình!



“Phải, bây giờ gọi điện cho anh, bảo với anh ấy rằng An Điềm có thể đang gặp nguy hiểm!”



Lâm Hiểu Hiểu vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu hốt hoảng tìm số điện thoại của Lâm Kính Trạch.



Nhưng ngay khi vừa định bấm vào nút gọi, Lâm Hiểu Hiểu lại đột nhiên do dự: Tất cả mọi chuyện vừa rồi đều chỉ là do mình suy đoán, Nếu mình lại hiểu lầm thì sao? Như vậy không những không giúp được gì mà còn khiến cho An Điềm biết được mình đang bám theo cô ấy, liệu có khiến cô ấy càng thêm ghét mình không?



Thấy chiếc xe bí ẩn kia và xe của An Điềm đã chạy càng lúc càng xa, Lâm Hiểu Hiểu thật sự rất bấn loạn, bây giờ rốt cuộc phải làm sao đây?



Thôi vậy!



Lâm Hiểu Hiểu cuối cùng nghiến răng cất điện thoại vào túi rồi khởi động xe: Bây giờ cứ tiếp tục bám theo đi, khi nào phát hiện thấy dấu hiệu khả nghi rõ ràng thì hẵng gọi điện báo cho anh cũng được!




Một loạt tiếng súng nổ vang lên, bàn tay và vai trái của đội trưởng vệ sĩ đã bị thương nặng, cơn đau và máu chảy ra khiến ý thức của anh dần trở nên mơ hồ.



Lúc này, đám người vừa bắn nát chiếc xe bước đến mở cửa ra.



Ngay khi ý thức của An Điềm vừa trở lại thì một họng súng lạnh băng đã áp ngay vào huyệt thái dương của cô.



Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra từ trán của An Điềm, cô mấp máy môi, nhưng không biết nói gì, càng không biết phải làm gì.



“Xuống xe!” Người đàn ông cầm súng lạnh lùng ra lệnh cho An Điềm.



An Điềm trân trân nhìn vào người vệ sĩ đã chết và đội trưởng vệ sĩ lúc này đã hôn mê, một cảm giác đau xót dâng tràn: Tại sao mọi chuyện lại đột nhiên xảy ra thế này? Hai người họ vừa rồi còn nói chuyện với mình, tại sao bây giờ lại biến thành một vũng máu rồi?”



Tại sao?



“Xuống xe!” Người đàn ông cầm súng dí sát khẩu súng vào huyệt thái dương của An Điềm.



An Điềm cắn chặt môi, dặn mình lúc này không được khóc, nếu bây giờ mình ngoan ngoãn bước ra thì có khi sẽ có người qua đường đến cứu đội trưởng vệ sĩ.



Thế là cô nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu rồi bước xuống xe.



Người đàn ông nọ vẫn dí súng sát vào đầu An Điềm, còn những tên còn lại thì vây lấy cô, ép cô đi đến chiếc xe của chúng.



“Lên xe!” Người đàn ông phía sau hung bạo đẩy An Điềm vào xe.



An Điềm loạng choạng bổ nhào vào trong xe, đầu gối đau điếng.



Đám người ấy vẫn nhìn chằm chằm vào An Điềm, sau đó đóng mạnh cửa xe lại rồi lái đi.