Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 500 :
Ngày đăng: 16:23 19/04/20
60500.Ông Trác lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ lê của mình, nhấp từng ngụm trà, chờ Cố Thiên Kỳ vào.
“Ông Trác, chào ông!” Cố Thiên Kỳ bước đến, gương mặt nở nụ cười.
Thẩm Sở Hà liền mau chóng bước lên, đặt những món đồ bổ mà Cố Thiên Kỳ đã mua ở nơi ông Trác có thể trông thấy được.
Ông Trác liếc nhìn những món đồ bổ ấy, nhận ra đó đều là những món rất đắt tiền, bèn cười khách sáo với Cố Thiên Kỳ: “Thiên Kỳ à, đến thăm ông già như tôi, nói chuyện một chút là tôi đã thấy vui lắm rồi. Mấy thứ đồ đó tôi thật sự không cần đâu.”
“Sức khỏe của ông vốn rất tốt, nhưng bồi bổ thêm cũng không thừa mà!” Thẩm Sở Hà lễ phép nói, “Thiên Kỳ vì muốn mua cho ông mấy món đồ bổ này mà đã tốn không ít công sức đấy, vậy nên mong ông nhận cho ạ. Ông cứ bảo người pha cho ông theo đúng hướng dẫn mà dùng, đảm bảo rất tốt cho sức khỏe!”
Ông Trác mỉm cười, đưa mắt nhìn Thẩm Sở Hà, nhìn ngắm một lượt rồi cười nói: “Cô bé này khéo ăn nói quá, nhưng tuy tôi không thường đến Cố Thị thì vẫn nhớ mặt những người ở đó, cô bé này hình như không phải làm việc ở Cố Thị thì phải?”
“Mắt nhìn của ông đúng là rất tài ạ.” Cố Thiên Kỳ cười đáp, “Cô ấy là bạn của con, không phải trợ lí, nhưng thân phận còn quan trọng hơn trợ lí nhiều, lúc trước do bất đắc dĩ phải nói như vậy, mong ông Trác bỏ qua cho.”
“Không có gì mà.” Ông Trác cười sảng khoái, lại nhấp một ngụm trà rồi quay sang nhìn Chu Hán Khanh vẫn luôn cúi đầu mà hỏi, “Vậy còn cậu này là…? Sao cứ cúi đầu mãi thế?”
Cố Thiên Kỳ quay sang nhìn Chu Hán Khanh đứng sau lưng mình rồi giúp anh ta trả lời câu hỏi của ông Trác: “Thưa ông, anh ấy cũng là một người bạn của con, nhưng trước tiên chúng ta bàn chuyện chính đi đã có được không ạ?”
Đôi mày ông Trác có hơi cau lại, nhưng vẫn cười nói: “Đương nhiên là được, vậy cậu Cố à, cậu muốn bàn chuyện gì?”
“Thật ra con đến đây chủ yếu là muốn nhờ ông Trác giúp một việc ạ.” Cố Thiên Kỳ cười lịch sự, mang đầy dáng vẻ của một bậc con cháu lễ phép và khiêm nhường.
Ông Trác nghe thấy giọng nói thiếu lễ độ ấy thì liền nhìn lên.
Nhưng khi vừa trông thấy gương mặt của Chu Hán Khanh, ông lập tức biến sắc mặt.
“Cậu… cậu… cậu là Chu Hán Khanh!” Ông Trác đưa bàn tay nhăn nheo của mình lên chỉ vào mặt anh ta hỏi, “Sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
“Ông Trác, lâu rồi không gặp.” Chu Hán Khanh mỉm cười, có thể do phải sống ở nơi tối tăm trong một thời gian quá dài nên bây giờ cả người anh ta như toát ra một khí chất lạnh lẽo, ngay cả nụ cười trên môi cũng khiến người ta lạnh sống lưng.
Ông Trác sau khi giật mình liền quay sang nhìn Cố Thiên Kỳ, giọng nói không giấu đi được sự kinh ngạc: “Không ngờ bản lĩnh của cậu Cố lại lớn đến vậy, ngay cả giám đốc marketing trước đây của Cố Thị mà cũng tìm được.”
Ông Trác cười lạnh lùng rồi nói tiếp: “Cậu không sợ tôi báo cảnh sát sao?”
“Nếu con đã dám đưa anh Chu đến gặp ông thì chứng tỏ con đã tính toán cả rồi.” Cố Thiên Kỳ nhún vai, giọng nói càng lúc càng thản nhiên.
“Ha ha, vậy sao?” Sắc mặt ông Trác lại trở nên giận dữ, “Vậy rốt cuộc cậu đã tính toán đến mức nào?”
“Ông Trác, còn nhớ mấy năm trước, con nuôi của ông từng dính vào một vụ kiện không?” Chu Hán Khanh nhìn ông Trác, nhẹ nhàng nói.
Ông Trác giật bắn mình, nhìn Chu Hán Khanh không nói gì.