Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 505 :
Ngày đăng: 16:23 19/04/20
60505.Những ngày trong bệnh viện trôi qua rất nhẹ nhàng êm ả, mấy vết thương và bệnh viêm phổi của An Điềm nhờ được tịnh dưỡng tốt mà dần dần khỏi hẳn.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, đang là giữa hạ nên cây cối xum xuê, An Điềm ngồi trên giường bệnh ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
An An được Cố Thiên Tuấn đưa vào bệnh viện ở với An Điềm, nhưng hiện giờ An Điềm cần được nghỉ ngơi một chút nên Cố Thiên Tuấn đã dắt An An đi chơi trong vườn hoa của bệnh viện cao cấp này.
Nhìn bóng dáng của hai cha con trong vườn, An Điềm cảm thấy rất hạnh phúc. Bây giờ mọi chuyện đều đã trở lại bình thường, mong là sau này sẽ có thể được sống yên ổn như vậy.
Lúc này, cửa phòng bệnh chợt vang lên tiếng gõ.
“Mời vào!” An Điềm vừa đáp xong, cửa phòng đã liền được mở ra.
Quay đầu lại nhìn, An Điềm trông thấy Cao Lỗi đang dìu Khưu Doanh Doanh đứng ở cửa!
Khưu Doanh Doanh mặc bộ đồng phục bệnh nhân rộng rãi, tóc buộc gọn sau đầu, gương mặt xinh xắn lúc này có hơi ửng hồng, khí sắc đã tốt hơn rất nhiều so với lần trước An Điềm đến thăm cô.
Vết thương trên mặt Khưu Doanh Doanh đã lành, trông không còn quá đáng sợ, nếu trang điểm lên một chút thì sẽ không nhìn ra nữa.
Nhưng hai mắt của cô thì vẫn cứ trống rỗng và vô hồn.
“Doanh Doanh!” An Điềm thấy sống mũi cay cay, mặc kệ cơ thể đang yếu mà giở chăn ra bước xuống.
“Chị An Điềm!” Khưu Doanh Doanh nhìn thẳng về phía trước, đưa tay quờ quạng trong không khí một lúc mới nắm được bàn tay đang chìa ra của An Điềm, “Em nghe chú đẹp trai nói chị bị ốm nên đến đây thăm chị.”
“An An ngoan quá!” Khưu Doanh Doanh đoán định hướng âm thanh phát ra rồi quay về phía An An.
“Con cảm ơn cô.” An An chạy đến trước mặt An Điềm và Khưu Doanh Doanh nói, “Mẹ ơi, dì Lâm Hiểu Hiểu và chú Lâm Kính Trạch đến đấy. Chú Lâm Kính Trạch đang trò chuyện với chú Cố trong vườn, còn dì Lâm Hiểu Hiểu thì đang đứng ngoài cửa, bảo con hỏi mẹ xem có cho dì ấy vào không.”
An Điềm cười bất lực, xoa đầu con trai khẽ nói: “Con đi bảo với dì Lâm Hiểu Hiểu là dì ấy đương nhiên có thể vào, bởi vì dì ấy và mẹ là bạn thân mà!”
“Vâng!” An An ngoan ngoãn gật đầu, “Giờ con sẽ đi báo với dì Lâm Hiểu Hiểu.”
“Đi đi.” An Điềm cười hiền từ, nhìn An An chạy ra khỏi phòng bệnh.
An An vừa bước ra ngoài, Lâm Hiểu Hiểu ở ngoài cửa đã liền ngồi xổm xuống, nhìn An An đầy kì vọng: “An An, mẹ con nói thế nào?”
“Mẹ con nói dì và mẹ là bạn thân, đương nhiên có thể vào thăm mẹ rồi!” An An giương đôi mắt to tròn đen láy nhìn Lâm Hiểu Hiểu.
“Thật sao?” Lâm Hiểu Hiểu kích động ôm chầm lấy An An, thơm lên đôi má bầu bĩnh của cậu.
“Dì ơi, dì bình tĩnh lại, bình tĩnh lại!” An An vuốt vuốt mặt, bất lực nói, “Mẹ con đang chờ dì trong phòng đấy, có cả dì Khưu nữa, dì mau vào đi, con đi chơi đây.”
“Được!” Lâm Hiểu Hiểu gật đầu rồi đứng dậy bước đến trước cửa phòng bệnh.
Nhẹ nhàng gõ lên cửa, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy thấp thỏm không yên, trước đây vì sự ngu ngốc của mình mà đã khiến An Điềm bị hại, còn lần này lại nhờ cơ duyên mà cứu được An Điềm, không biết khi mình bước vào phòng thì An Điềm sẽ nói gì đây?