Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 529 :

Ngày đăng: 16:23 19/04/20


60529.“Em ngoan đi.” Cố Thiên Tuấn vừa mạnh bạo áp chế động tác tay An Điềm, vừa lần đôi môi từ cổ xuống đến ngực cô.



Bộ áo cưới vừa được mặc lên bây giờ lại bị Cố Thiên Tuấn lột ra từng chiếc một, màu đỏ bắt mắt trên áo cưới lúc này như nhuộm đỏ luôn cả làn da vốn trắng nõn của An Điềm.



An Điềm nhắm mắt, bất giác ngoan ngoãn nghe lời.



Nhưng đúng ngay vào thời khắc quan trọng này, trong căn phòng thay đồ vốn chỉ có những tiếng thở dồn dập lại chợt vang lên tiếng chuông điện thoại hối thúc!



An Điềm đang đê mê lập tức mở mắt, định ngồi dậy nghe máy, nhưng không ngờ lại bị Cố Thiên Tuấn đè xuống ghế sofa.



“Không tập trung, phải bị phạt thôi!” Cố Thiên Tuấn nhìn gương mặt đỏ bừng của An Điềm rồi đưa bàn tay của mình “trừng phạt” chỗ nhạy cảm của An Điềm.



An Điềm lập tức phát ra tiếng rên, quay sang nhìn về hướng điện thoại, nhưng không còn chút sức lực nào để đẩy Cố Thiên Tuấn ra.



Nhưng chiếc điện thoại kia như muốn chống đối với Cố Thiên Tuấn, vẫn cứng đầu phát ra tiếng chuông.



“Không được…” An Điềm cuối cùng cũng đẩy được Cố Thiên Tuấn ra, “Chắc phải có chuyện gấp gì đó, nếu không sẽ không gọi dai dẳng như vậy.”



Áo sơ mi của Cố Thiên Tuấn đã được cởi hết cúc, để lộ ra khuôn ngực rắn rỏi. Ánh mắt rực lửa của anh vẫn nhìn chằm chằm vào An Điềm, nhưng rồi anh đột nhiên khẽ gật đầu nói: “Được rồi, em nghe máy đi.”



An Điềm lúc đầu hơi ngẩn người, nhưng sau đó đứng phắt dậy chạy về phía điện thoại.



Thấy trên màn hình điện thoại hiện tên của Cao Lỗi, An Điềm vội vàng nhấn nút nghe: “A lô, Cao Lỗi?”



“An Điềm, cuộc phẫu thuật của Doanh Doanh đã làm xong rồi, ngày mai là có thể tháo băng.” Giọng của Cao Lỗi ở đầu dây bên kia rất nặng nề, “Cho nên sáng mai cô có thể đến không? Tôi muốn vào lúc có kết quả, cho dù tốt hay xấu thì cũng có cô ở bên cạnh Doanh Doanh.”



“Đương nhiên… là… là được rồi…” An Điềm còn chưa nói dứt câu thì Cố Thiên Tuấn đứng bên cạnh đột nhiên đưa tay cho vào trong áo lót của cô, “Ưm…”




Trong phòng bệnh vẫn là cảnh tượng quen thuộc mà An Điềm từng thấy, sạch sẽ, trắng tinh, không vương chút bụi, không giống nơi người ở chút nào.



Rèm cửa sổ chưa được kéo ra, ánh đèn trên đầu tỏa ra một ánh sáng mờ ảo, không chút sức sống, hệt như Khưu Doanh Doanh đang nằm trên giường vậy.



Khưu Doanh Doanh đang nhắm chặt mắt, dường như nghe thấy tiếng bước chân nên từ từ mở mắt ra.



An Điềm chăm chú nhìn vào mắt Khưu Doanh Doanh, mong mỏi lại có thể được nhìn thấy vẻ sáng lấp lánh từ đôi mắt ấy.



Nhưng khi Khưu Doanh Doanh mở mắt ra nhìn về phía trước, trong đôi mắt ấy vẫn chỉ là một vẻ vô hồn, cực kì vô hồn…



“Doanh Doanh!”



An Điềm gần như muốn bật khóc: Sao lại như vậy? Không phải nói xác suất thành công của cuộc phẫu thuật này rất lớn sao? Tại sao Doanh Doanh sau khi tháo băng ra thì vẫn cứ như vậy?



“Chị An Điềm?” Khưu Doanh Doanh nằm trên giường bệnh đưa tay ra quờ quạng vào khoảng không trước mặt mình.



“Chị ở đây!” An Điềm liền bước lên phía trước, nắm chặt tay Khưu Doanh Doanh, cô vừa nhìn vết sẹo trên mắt Khưu Doanh Doanh vừa cố gắng kìm nén nước mắt rơi ra, nghẹn ngào nói, “Doanh Doanh, chị ở đây…”



“Vâng.” Khưu Doanh Doanh gật đầu rồi quay sang nhìn An Điềm, “Chị An Điềm, em muốn hỏi chị một câu…”



“Ừ, Doanh Doanh, em nói đi.” An Điềm sụt sịt mũi, nghiêm túc nhìn vào mắt Khưu Doanh Doanh, chợt nhận ra đôi mắt của Doanh Doanh hình như đã lấy lại vẻ trong sáng lấp lánh như trước rồi.



Nhưng điều khiến An Điềm đau lòng chính là, ánh mắt Doanh Doanh lại không hề tập trung vào mặt cô mà cứ nhìn đi đẩu đi đâu.



“Em muốn hỏi chị…” Khưu Doanh Doanh mấp máy môi khẽ nói, “Mấy cái vết trên cổ chị là sao thế?”