Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 7 :
Ngày đăng: 14:39 19/04/20
An Điềm cầm điện thoại lên xem, là số điện thoại nhà của Lý Tư Kỳ.
An Điềm hít một hơi thật sâu, vừa bắt máy lên đã nghe giọng nói trong trẻo của An An vang lên: “Mẹ ơi!”
“Ừ.” An Điềm bất giác nhoẻn miệng cười, “An An có ngoan không?”
“An An rất ngoan!” An An bốn tuổi đang cầm máy, giương đôi mắt to tròn xinh xắn lên nhìn Lý Tư Kỳ đang ngồi bên cạnh rồi cười nói, “Không tin mẹ cứ hỏi mẹ nuôi đi.”
“Thôi được rồi, mẹ biết An An nhà ta ngoan nhất mà!” An Điềm mỉm cười, lúc này thật sự rất muốn hôn lên đôi má xinh xắn của An An.
“Mẹ ơi, ngày mai là ngày mẹ đến thăm con đấy, nhất định phải đến sớm nhé.”
Giọng nói đầy kì vọng của An An khiến An Điềm không khỏi cảm thấy chạnh lòng. Cô cúi đầu nghĩ một lát rồi cố dùng giọng vui vẻ đáp lại: “Đương nhiên rồi, mẹ nhất định sẽ đến sớm.”
An Điềm nói xong lại nói tiếp với An An: “An An ngoan, con đưa điện thoại cho mẹ nuôi được không? Mẹ có vài việc muốn nói với mẹ nuôi.”
“Vâng ạ.” An An dường như cảm nhận được An Điềm có gì đó bất thường, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ, giơ bàn tay bé lên đưa điện thoại ra trước mặt Lý Tư Kỳ nói: “Mẹ nuôi, mẹ con muốn nói chuyện với mẹ.”
“Ừ.” Lý Tư Kỳ mỉm cười nhận điện thoại, sau đó ngồi xổm xuống xoa đầu An An rồi nói với cậu, “An An đi chơi với Mỹ Mỹ đi.”
An An gật đầu chạy đi.
“An Điềm, làm việc ở thành phố H vẫn ổn chứ?” Lý Tư Kỳ thấy An An đã đi rồi mới cười nói với An Điềm.
“Cũng tạm, nhưng có một việc mình muốn nhờ cậu đây.” An Điềm do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra.
“Ừ, cậu cứ nói đi.” Lý Tư Kỳ gật đầu.
“Đương nhiên mình không để bụng rồi.” An Điềm nói ngay, “Bác gái là người lớn tuổi, quan niệm tư tưởng và phương thức sinh hoạt khác chúng ta cũng là điều dễ hiểu, cậu yên tâm, mình sẽ không để bụng đâu.”
“Vậy tốt quá.” Lý Tư Kỳ khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa cảm thấy yên tâm hoàn toàn. Nghĩ đến cảnh khi mẹ chồng ở nhà mình lại nói ra những lời khó nghe ở trước mặt An An, Lý Tư Kỳ thật sự thấy khó xử.
Bây giờ cô chỉ còn cách nói nhỏ trước với chồng mình, mong mẹ chồng ngày mai ở trước mặt An Điềm sẽ để ý cái miệng một chút!
Sáng hôm sau...
Ánh mặt trời chói chang tỏa nắng, thành phố H vào mùa thu vẫn không tiêu điều chút nào, đường phố vẫn luôn tấp nập xe cộ và người qua lại.
An Điềm từ sáng sớm đã thức dậy, đi xe cao tốc mất 3 tiếng đồng hồ mới đến thành phố S.
Cầm theo gói quà, An Điềm bước vào khu nhà của Lý Tư Kỳ, vừa đến dưới lầu thì đã trông thấy đằng xa có một bé trai đang ngồi trên ghế dài trong vườn hoa, dáng vẻ rất giống An An.
An An ngồi một mình trên ghế, cúi đầu đùa nghịch bàn tay của mình, khuôn mặt phụng phịu trông hơi cô đơn.
An Điềm đau lòng bước nhanh về phía An An, đến trước mặt cậu, cô cố dùng giọng ồm ồm nói: “Cậu bé, có muốn đi chơi với chú không? Chú sẽ dẫn con đi ăn thật ngon!”
“Mẹ con dặn không được nói chuyện với người lạ.” An An vẫn cứ đùa nghịch bàn tay, không ngẩng đầu lên mà nghiêm túc trả lời.
“Nếu con không chịu nói chuyện với mẹ thì thôi mẹ đi vậy!” An Điềm bật cười, nói bằng giọng bình thường trở lại.
An An nghe thấy giọng của An Điềm mới ngẩng đầu lên.
“Mẹ!” Vừa trông thấy An Điềm đứng trước mặt mình, An An đã mừng rỡ kêu lên rồi lao vào lòng mẹ.