Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 88 :

Ngày đăng: 14:40 19/04/20


"Tôi mặc kệ! Tôi chính là cảm thấy Thiên Tuấn có người phụ nữ bên ngoài rồi! Anh nhất định phải điều tra rõ ràng!" Chu Mộng Chỉ quyết không bỏ qua.



"Nhưng, Cố Thiên Tuấn vốn dĩ không có người nào cả! Chẳng lẽ em bắt anh phải biến ra một người?" Chu Hán Khanh im lặng nhìn Chu Mộng Chỉ, tiếp tục khuyên cô.



"Mộng Chỉ em biết không? Lần trước anh vội hỏi thăm chuyện của Cố Thiên Tuấn với cô gái uống rượu cùng đã gây chú ý với cảnh sát rồi, họ đã lập hồ sơ điều tra! Lâm Kính Trạch và Vương tổng đó đều phát hiện anh theo dõi quá nhiều hành tung của Cố Thiên Tuấn! Mộng Chỉ, em quên rồi à, anh chỉ là giám đốc phòng thị trường mà thôi, dù có mượn danh Cố phu nhân thì cũng không thể nào hỏi quá nhiều chuyện riêng tư của Cố Thiên Tuấn, hiểu không? "



"Nhưng, đúng là tôi cảm thấy Thiên Tuấn có người ở bên ngoài!" Chu Mộng Chỉ nhấn mạnh một cách nghiêm túc, "Hán Khanh, anh phải tin tôi, cảm giác của tôi không sai đâu."



"Mộng Chỉ!" Chu Hán Khanh thở dài nói, "Em nhạy cảm quá rồi, coi như anh xin em đấy, đừng suy nghĩ những chuyện vớ vẩn nữa, nghỉ ngơi cho tốt được không?"



"Không được!" Chu Mộng Chỉ lập tức ngắt lời Chu Hán Khanh, cô nắm chặt tay của Chu Hán Khanh nói, "Hán Khanh, anh có biết là tôi có thể đạt được vị trí ngày hôm nay khó khăn thế nào không? Tôi không thể thua! Thật sự không thể thua!"



Nhìn thấy khóe mắt đỏ hoen của Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh lập tức mềm lòng, anh nắm tay Chu Mộng Chỉ, nghiêm túc nói: "Mộng Chỉ, anh biết em đang lo sợ cái gì. Nhưng cũng xin em hãy tin anh, anh luôn ở bên cạnh em, anh cũng sẽ không để việc em lo lắng xảy ra, anh chỉ muốn xin em, đừng vì những ảo tưởng của mình mà hành hạ bản thân được không?"



"Vậy anh hứa với em, điều tra xem Cố Thiên Tuấn có phải là có người phụ nữ bên ngoài không?" Chu Mộng Chỉ nhìn vào đôi mắt của Chu Hán Khanh.




**



Tối qua, sau khi Tô Thanh Dương đưa An Điềm về nhà thì không vội về. Anh lo An Điềm uống say không ai chăm sóc sẽ xảy ra chuyện không hay.



Vì vậy, Tô Thanh Dương đã ở lại chăm sóc cho An Điềm say rượu cho đến tận nửa đêm, An Điềm an giấc. Mà Tô Thanh Dương thì không biết nghỉ ngơi ở đâu, nên ngồi bên giường của An Điềm, mượn ánh trăng lập lòe đó ngắm nhìn gương mặt đang say giấc của An Điềm.



Tô Thanh Dương thở dài: Căn hộ mà An Điềm sống quá nhỏ, dường như chỉ đủ cho một người, lúc anh vừa vào phòng, do không quen thuộc nơi đây, nên va phải rất nhiều đồ, khiến anh quýnh quáng cả lên.



Vô tình, Tô Thanh Dương làm rớt một khung tranh gỗ, Tô Thanh Dương cầm lên xem, đó là một tấm hình đã cũ rồi, trong ảnh có một bé trai rất đáng yêu, cậu ấy nằm trong vòng tay của An Điềm, 2 người ngồi trên bãi cỏ xanh với nụ cười ngập tràn hạnh phúc trên khuôn mặt.



Đứa bé trai đó chính là con của An Điềm. Tô Thanh Dương nghĩ.



Nhưng, đứa trẻ này sao không sống cùng An Điềm?