Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 114 : Cô mới là người phụ nữ mà anh cần tìm

Ngày đăng: 18:34 30/04/20


Đường Tinh Khanh cố hắng giọng, cô ngồi dậy nhìn Đông Phùng Lưu nghiêm túc nói: “Thực ra anh không cần phải quan tâm đến Lưu Nhi Hân như vậy đâu, anh chưa từng nghĩ cô ta căn bản không phải là người anh cần tìm sao.”



Nghe những lời nói của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu quay người lại nhìn vào đôi mắt cô, sắc mặt anh ta lạnh lùng, bờ môi nhếch lên một nụ cười kì lạ, nói: “Sao, lẽ nào cô muốn nói, cô mới là người mà tôi cần tìm sao?”



Đông Phùng Lưu lúc này cho rằng Đường Tinh Khanh muốn anh bỏ qua cho La Vinh Hiển vì thế mới cố ý nói với anh ta những lời linh tinh như vậy.



“Tôi...” Đường Tinh Khanh như có lời muốn nói, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến tính tình của Đông Phùng Lưu, nếu như bây giờ cô nói, nhất định sẽ bị Đông Phùng Lưu nói là mượn cớ để lừa dối anh, đến lúc đó đổi lại lại thêm một trận sỉ vả đáng sợ nữa.



Bởi vì Đông Phùng Lưu căn bản không tin tưởng cô!



Đường Tinh Khanh bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt nhìn về một hướng khác, nói chậm rãi: “Không phải, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, đừng để vẻ ngoài của sự việc mê hoặc, những gì mà anh tin tưởng, có lẽ mới đang lừa gạt anh.”



Đường Tinh Khanh vừa dứt lời, Đông Phùng Lưu bỗng nhiên cười nhẹ thành tiếng, anh ta đi lại bên giường, đưa tay nắn cằm của Đường Tinh Khanh, ép cho cô nhìn về chính mình: “Tôi tự có phán quyết của mình, tôi chỉ biết rằng tôi tin tưởng ai cũng được, nhưng sẽ không bao giờ tin tưởng người đàn bà dơ bẩn đi khắp nơi quyến rũ đàn ông như cô!”



Vừa nói, Đông Phùng Lưu vừa hất mạnh cằm của Đường Tinh Khanh ra rồi rời khỏi căn phòng.



Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu hất ngã xuống giường, cô cố gắng dựng người ngồi dậy, hai mắt lạnh lùng nhìn theo bóng dáng rời đi của Đông Phùng Lưu, khóe miệng thầm nói: “Đông Phùng Lưu, rồi sẽ có một ngày, anh sẽ biết sự thật, đến lúc đó, tôi sẽ để anh phải hối hận với những gì mà anh đã nói hôm nay!”



Sau khi Đông Phùng Lưu rời khỏi, Đường Tinh Khanh nằm trên giường nhưng mãi không thể ngủ được, cũng may trời sắp sáng rồi, cô mở mắt ra nhìn theo những tia sáng.



Sau khi mặc đồ xong, Đường Tinh Khanh xuống tầng một dùng bữa sáng, xuống dưới phòng khách ở tầng một cô phát hiện món ăn đã được bày sẵn trên bàn, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Đông Phùng Lưu đâu.




“Em tin anh, nhưng mà...” Nhìn La Vinh Hiển, trong lòng Đường Tinh Khanh có một chút dự cảm mơ hồ, theo những gì cô biết về Đông Phùng Lưu, chuyện này nhất định không đơn giản như vậy.



Nhưng mà nhìn thấy La Vinh Hiển tràn đầy tự tin, Đường Tinh Khanh càng không thể nói ra hết những lo lắng trong lòng.



Đông Phùng Lưu trở về nhà thì cũng đã là buổi chiều, anh vừa bước vào cửa thì nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sô fa.



Bởi vì khinh bỉ sự cấu kết của Đường Tinh Khanh và La Vinh Hiển, lại thêm tính đặc biệt của chuyện này, trước khi ra ngoài Đông Phùng Lưu đã cố ý liên hệ người này theo dõi Đường Tinh Khanh, bởi vì anh ta cảm thấy xảy ra chuyện như vậy, Đường Tinh Khanh nhất định sẽ chột dạ mà đến nhờ cậy La Vinh Hiển.



Cứ xem như không phải đến nhờ cậy thì cũng là đến để bàn bạc xem bước tiếp theo phải làm như nào.



Bây giờ Đông Phùng Lưu nhìn thấy người đàn ông này ở nhà, điều này chứng tỏ Đường Tinh Khanh thực sự đã ra ngoài gặp La Vinh Hiển.



Sắc mặt Đông Phùng Lưu bỗng nhiên lạnh toát, anh ta lạnh lùng nhìn người đàn ông đó, sau khi nhìn thấy, anh người đàn ông vội vàng đứng dậy, lễ độ cung kính bước lại trước mặt anh, đưa cho anh những bức ảnh trong tay.



Đông Phùng Lưu cầm những bức ảnh trong tay anh ta, nhìn lướt qua, ngay sau đó anh ném những tấm ảnh xuống đất, sắc mặt tối sầm lại, rõ ràng là anh đang nổi trận lôi đình mà.



“Đôi cẩu nam nữ đáng chết! Hại chết Nhi Hân, còn chạy đến cả văn phòng làm việc để nói chuyện! Đường Tinh Khanh, người đàn bà dơ bẩn! Cũng chỉ có thể là cô thôi!”



Những bức ảnh rơi xuống dưới đất, chính là hình ảnh Đường Tinh Khanh kéo tay La Vinh Hiển đi vào trong văn phòng làm việc.