Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 119 : Đều là do anh hại chết

Ngày đăng: 18:34 30/04/20


“Đường Tinh Khanh, cô đang làm gì vậy?!” Đông Phùng Lưu tức giận.



Nghe thấy câu nói ấy, Đường Tinh Khanh từ từ quay đầu lại nhìn Đông Phùng Lưu, cô cứng đơ người, trong ánh mắt vẫn còn lưu lại sự điên cuồng hận thù.



Ánh mắt của cô làm cho Đông Phùng Lưu sững người, sau đó anh dường như đã nghĩ ra được điều gì đó, vội vàng bước mạnh đến chiếc bàn làm việc, nhìn thấy ngăn kéo đã bị mở ra, và hai trang giấy được nắm chặt trong tay Đường Tinh Khanh.



Một trang là giấy xác nhận Tiết Bình Hương đã bán Đường Tinh Khanh làm người giúp việc cho anh ta, một trang là giấy báo tử của bố Đường Tinh Khanh...



Tất cả, đều đã rõ ràng...



Ánh mắt Đông Phùng Lưu trầm lắng, anh bước qua vật ở dưới đất, đi đến trước mặt Đường Tinh Khanh, xách cổ áo cô giận dữ nói: “Ai cho cô bước vào phòng làm việc của tôi?”



Những thù hận và sự điên cuồng như một lần nữa trở lại trên khuôn mặt Đường Tinh Khanh, cô đẩy mạnh Đông Phùng Lưu ra, ném tờ giấy trong tay vào mặt anh, cười phá lên: “Đông Phùng Lưu! Không ngờ rằng từ đầu đến cuối anh đều lừa gạt tôi! Kết hôn? Ha ha, chúng ta vốn dĩ chưa kết hôn, có chăng cũng chỉ là một tờ giấy bán thân làm người giúp việc! Anh luôn miệng nói bố tôi vẫn còn sống, bây giờ ông ấy cũng đã chết rồi, đã chết từ một tháng trước rồi! Đông Phùng Lưu! Anh giải thích cho tôi đi?!”



Đông Phùng Lưu bị Đường Tinh Khanh đẩy ngã xuống đất, bị cô ném giấy vào mặt, hành động này như đang xỉ nhục anh, làm sôi sục lên sự tức giận trong lòng anh.



Đông Phùng Lưu cười lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Tôi lừa gạt cô? Không phải, mà là bởi vì cô ngu ngốc, cô nghĩ rằng Đông Phùng Lưu tôi sẽ thực sự cưới một người đàn bà dơ bẩn làm vợ sao? Đường Tinh Khanh, cô biết tại sao trước giờ tôi luôn hành hạ cô không? Chính là bởi vì bố cô sẽ không chịu đựng nổi! Ông ta chết rồi, vì vậy tôi mới chuyển tất cả thù hận đổ lên người cô!”



“Anh... Anh nói gì?!” Nghe xong những lời nói ấy, Đường Tinh Khanh bỗng nhiên trợn trừng mắt, cô hoảng hốt nhìn Đông Phùng Lưu, nói thêm: “Bố tôi... Bố tôi là do anh hại chết?!”



Đông Phùng Lưu không nói gì chỉ nhếch miệng cười.




......



Sau khi Đường Tinh Khanh được kéo về căn phòng của mình, cô giúp việc băng bó qua loa những vết thương của cô, sau đó nhốt cô lại một mình trong căn phòng ấy, đến lúc ăn cơm mới có người bước vào đưa cơm đến cho cô.



Trong phòng rất tối, không bật đèn lên, Đường Tinh Khanh cảm thấy rất lạnh, lạnh đến run cầm cập. Toàn thân cô co lại, cho dù chiếc chăn trên người cô dày đến mức nào cũng không thể giúp một trái tim lạnh giá không còn hơi ấm trở nên ấm áp hơn được.



Trong màn đêm, Đường Tinh Khanh dần dần ngủ thiếp đi, cô mơ thấy một cơn ác mộng, mơ thấy Đông Phùng Lưu giết chết bố cô, La Vinh Hiển và những người khác ở ngay trước mặt cô...



Đường Tinh Khanh bị làm cho hoảng sợ không ngừng quỳ xuống cầu xin anh tha ch, nhưng bất luận cô có gào khóc và ngăn cản thế nào, đến cả trán cũng đập đến chảy máu mà Đông Phùng Lưu cũng không dừng tay lại.



Ngược lại anh ta còn nở một nụ cười khát máu, từ trên cao nhìn chằm chằm cô, mỉa mai: “Không có ích gì đâu... Mẹ cô chết rồi... Bố cô thay thế, bây giờ bố cô chết... La Vinh Hiển sẽ thay thế, La Vinh Hiển chết... chỉ còn lại cô thôi, Đường Tinh Khanh...”



Đông Phùng Lưu, lại muốn giết chết cô!



Nhìn thấy Đông Phùng Lưu cầm chiếc dao đẫm máu từ từ tiến lại gần cô, Đường Tinh Khanh lắc đầu, không ngừng lùi lại phía sau, cứ thế lùi, không biết từ lúc nào đã lùi đến cạnh một vách đá.



Đường Tinh Khanh sẩy chân rơi xuống vách đá sâu thẳm không đáy, còn Đông Phùng Lưu ở bên trên cười phá lên sung sướng.



“Không ------“