Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 122 : Tôi sợ mất em

Ngày đăng: 18:34 30/04/20


Đông Phùng Lưu nhếch môi, khuôn mặt sâu lắng, cau chặt mày, ánh mắt nhìn về hướng khác, thái độ kiểu không muốn lại tiếp tục thảo luận chủ đề này nữa: “Dù em tin hay không, em chỉ cần biết tôi đối tốt với em như thế sẽ không làm em tồn thương là được rồi.”



“Tôi khinh!” Đường Tinh Khanh không nhịn nổi nữa rồi, “Đông Phùng Lưu, anh cút xa tôi được bao nhiêu thì cứ cút! Anh có tư cách gì để nói với tôi những lời đó chứ, tôi dựa vào cái gì để tin anh đây? Lại còn đối tốt với tôi? Đông Phùng Lưu, anh đừng khiến người khác cười vào mặt cho nữa!”



Thấy Đường Tinh Khanh kích động như vậy, Đông Phùng Lưu chỉ đành trở nên cương quyết, nói với cô: “Đường Tinh Khanh, tôi biết giờ tôi có nói gì em cũng sẽ không tin đâu, không sao, em tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Em là người phụ nữ của tôi, chỉ đơn giản thế thôi!”



Trong lòng Đường Tinh Khanh vô cùng khinh bỉ, cô quay mặt đi, không muốn tiếp tục nhìn thấy anh nữa.



Sâu thẳm trong đáy lòng Đông Phùng Lưu khẽ than thở, nhưng cũng biết mình không thể hạ mình xuống cầu xin sự tha thứ thật sự từ Đường Tinh Khanh được, hôm nay anh cũng chỉ có thể nói đến thế này đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.



Đông Phùng Lưu đứng dậy, bình tĩnh nói: “Em đã không đồng ý để tôi đút cháo cho em thế này vậy đợi lát em tự ăn cháo nhé, đừng để mình bị đói là được, tôi đi xử lí chút chuyện trước.”



Nói rồi, anh liền quay người khỏi.



Sau khi Đông Phùng Lưu đi, Đường Tinh Khanh quay đầu lại lặng lẽ nhìn bát cháo đặt bên giường, cháo thịt nạc trứng muối thêm ít rau là món cô thích ăn nhất,



Sắc mặt Đường Tinh Khanh vẫn lặng yên như vậy, một hồi lâu sau cô vẫn là quyết định không ăn cháo.



Cô có thể không ăn, nhưng đứa bé vẫn còn đó!



Nhìn căn phòng bệnh VIP xa xỉ này, trong lòng Đường Tinh Khanh cảm thấy rất đau khổ, cô nhất định phải rời khỏi đây, rời khỏi Đông Phùng Lưu, rời khỏi thành phố này.
Đường Tinh Khanh chẳng thèm ngó ngàng, “Anh sẽ lo lắng cho tôi ý?”



Đông Phùng Lưu đưa tay ra bóp cằm Đường Tinh Khanh, ép cô phải nhìn vào mình, trong ngữ khí của anh mang theo sự phẫn nộ: “Em có biết vừa rồi tôi lo lắng cho em thế nào không! Nếu em còn rời xa tôi không nói lời nào hay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì em bảo tôi phải làm sao?”



Đường Tinh Khanh đơ người, giọng điệu của Đông Phùng Lưu, ý của câu nói này...



Anh ta như vầy có được coi là cắn rứt lương tâm không?!



Cắn rứt lương tâm sau khi giết bố đẻ của cô, giết anh Hiển Vinh, ép cô nhảy lầu tự vẫn sao?



Đường Tinh Khanh mỉa mai, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia của Đông Phùng Lưu, ánh mắt mà ai nhìn vào cũng có thể nhận ra anh đang cố kìm nén cơn thịnh nộ, thế nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn không nổi giận với cô.



Đúng là nực cười mà!



Dùng sức hất tay Đông Phùng Lưu ra, Đường Tinh Khanh lạnh lùng đáp: “Đừng tưởng rằng nói mấy lời ngon ngọt đó là đã dụ dỗ được tôi, tôi sẽ không mắc lừa anh đâu, Đông Phùng Lưu, anh hãy từ bỏ cái ý nghĩ đó đi, anh hại chết bố tôi, hại chết anh Hiển Vinh, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu, dù sao thì hai chúng ta cũng chưa kết hôn, sớm muộn gì tôi cũng rời khỏi anh thôi!”



Đường Tinh Khanh lạnh lùng, cô sẽ không quên tất cả những gì Đông Phùng Lưu đã làm với cô đâu, sẽ không quên rằng anh hại chết bố cô và anh Hiển Vinh, sự hận thù đó đã ngấm sâu vào trong linh hồn cô rồi, mãi mãi, mãi mãi cũng không quên được!



“Em bớt nghĩ đi! Tôi sẽ không để em bỏ đi đâu, chưa kết hôn vậy thì chúng ta chọn hôm nào khác đi lấy giấy chứng nhận kết hôn để làm chắc chắn hơn cho cuộc hôn nhân này là được rồi!” Đông Phùng Lưu khẽ rít một hồi, tiến lên phía trước định ôm lấy Đường Tinh Khanh.