Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 130 : Sẽ mãi mãi không tha thứ cho đông phùng lưu

Ngày đăng: 18:34 30/04/20


Lòng tham của Tiết Bình Hương thật sự đã không ngừng đổi mới thế giới quan của cô!



Đường Tinh Khanh nghĩ, nếu bây giờ Tiết Bình Hương xuất hiện trước mặt cô thì cô chắc chắn sẽ xé xác bà ta ra!



“Tinh Khanh…Tinh Khanh! Em không sao chứ?” Nam Cường Thịnh quan tâm vươn tay ra vẫy vẫy trước mặt Đường Tinh Khanh, còn nghĩ cô vì bị phát hiện bí mật mà kinh ngạc đến mức phản ứng bị trì trệ lại.



Đường Tinh Khanh nắm lấy bàn tay đang che trước mặt cô của Nam Cường Thịnh, rồi ra vẻ cười thoải mái nói: “Em không sao, không có việc gì đâu.”



Nam Cường Thịnh thấy vậy nhưng vẫn lo lắng mà nói: “Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ trưng cầu ý kiến của em rồi mới quyết định xem có nói chuyện này cho Lưu hay không…Dù sao đây là bí mật của em, nếu như em không muốn nói thì anh cũng sẽ tôn trọng ý muốn của em.”



Đường Tinh Khanh lắc đầu, chẳng để tâm mà nói: “Không sao, tôi đã nói với anh ta rồi, anh ta có tin hay không cũng chẳng sao, tôi bây giờ cũng chẳng quan tâm anh ta có tin hay không.”



“Bây giờ trong tay anh có chứng cứ có thể chứng minh em là mèo hoang nhỏ.” Nam Cường Thịnh vội vàng nói.



Đường Tinh Khanh nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Nam Cường Thịnh, lúc sau cô mới nở một nụ cười tự tin: “Anh cảm thấy bây giờ em còn cần sự tin tưởng của Đông Phùng Lưu hay sao? Anh nghĩ em còn muốn cái vị trí bà chủ nhà Đông Phùng hay sao?”



“Em nói thế…là có ý gì?” Nam Cường Thịnh nghe không hiểu được thế nên anh ta hơi nghi ngờ mà nhìn Đường Tinh Khanh đang cười lạnh lùng.



Cái sự thật Đông Phùng Lưu không có kết hôn với cô thì có lẽ cả Nam Cường Thịnh cũng chẳng hề hay biết.



Trong lòng Đường Tinh Khanh nghĩ thế, nhưng ngoài miệng vẫn vờ nói một cách thoải mái rằng: “Lời nói của em có ý gì thì cũng đã không quan trọng nữa, Nam Cường Thịnh anh chỉ cần nhớ kỹ, từ nay về sau em và Đông Phùng Lưu không đội trời chung, xung khắc như nước với lửa! Những chuyện mà anh ta đã làm với em thì em vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ!”
Nam Cường Thịnh thấy vậy liền không nhịn được mà trêu: “Qúy ông bận rộn như cậu đây mà cả ngày cứ phải chạy đến bệnh viện thế này có sao không đó? Lại tìm một bảo mẫu khác đến chăm sóc Đường Tinh Khanh đi, việc chăm sóc phụ nữ có thai cậu cũng không làm được đâu.”



“Tôi thích.” Đông Phùng Lưu vẫn còn đang thở dốc nhưng đã vội vã hỏi tình hình của Đường Tinh Khanh: “Sao rồi? Cô ấy không có việc gì chứ?”



“Cô ấy không sao, bác sĩ bảo do cảm xúc cô ấy có chút quá khích thế nên mới khiến thai nhi trong bụng không ổn định, sau này chú ý một chút là được.” Nam Cường Thịnh nhẹ nhàng giải thích.



Đông Phùng Lưu nghe vậy liền liếc nhìn Nam Cường Thịnh, nhưng cũng không có ý trách anh ta mà chỉ gật đầu ý bảo mình biết.



Đây là sự tin tưởng anh giành cho Nam Cường Thịnh.



Nam Cường Thịnh biết rõ bạn tốt tuyệt đối tin tưởng mình, thế nên anh nhất thời có chút nghẹn lời, anh ta nhanh chóng suy nghĩ việc có nên nói việc Đường Tinh Khanh chính là mèo hoang nhỏ cho Đông Phùng Lưu hay không.



Nhưng rồi anh ta lại nghĩ đến tính cách của Đông Phùng Lưu, với tích cách của anh thì nếu mà anh biết được chân tướng sự việc thì nhất định bởi vì sự áy náy trong lòng mà sẽ đối tốt với Đường Tinh Khanh hơn gấp ngàn gấp vạn lần, cũng có khả năng vì để đạt được sự tha thứ của cô ấy mà làm ra những hành vi quá khích.



Rồi lại nhìn cái phản ứng quá khích vừa nãy của Đường Tinh Khanh, lúc này anh ta mà nói ra sự thật thì chỉ làm mọi chuyện càng thêm xấu đi thôi.



Nam Cường Thịnh khẽ thở dài trong lòng, nhưng rồi vẫn quyết định chờ mọi chuyện chuyển biến theo hướng tốt đẹp rồi mới nói ra sự thật.



Nhìn Đông Phùng Lưu đứng dưới ánh đèn hành lang, một người đàn ông rõ ràng có chút cũ kỹ nghiêm túc, rồi lại lạnh lùng hà khắc, thế mà giờ lại cầm theo một túi đựng đồ, ánh mắt thì không ngừng nhìn vào cửa phòng bệnh. Nam Cường Thịnh thật sự cảm thấy rất tiếc cho cả hai người.