Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 137 : Nụ hôn say lòng người

Ngày đăng: 18:34 30/04/20


Bởi vì tức giận, trông Đường Tinh Khanh có vẻ vô cùng lạnh lùng, mỗi một câu nói của cô như nện mạnh vào nội tâm anh, đâm vào trong cốt tủy, khiến anh đau đớn tới mức không muốn sống nữa.



Nghe Đường Tinh Khanh nói vậy, Đông Phùng Lưu hé miệng, lại phát hiện ra cổ họng mình như bị thứ gì đó chặn lại, nói không ra, cũng nuốt không trôi, nghẹn lại khiến người ta khó chịu, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.



Đông Phùng Lưu ngây ra một lúc, hốc mắt anh ửng đỏ, nhịn mọi thống khổ dữ dội xuống, mở miệng một cách khó nhằn, anh nói với Đường Tinh Khanh: “Nhưng… Anh cũng đã tha thứ chuyện mà mẹ em làm với nhà anh, em hãy…”



Ý của Đông Phùng Lưu là, anh đã bỏ qua hết mọi hận thù trước kia, cho em một cơ hội, tại sao em không thể buông được hận thù hiện tại xuống, cho anh một cơ hội chứ?



Nghe vậy, Đường Tinh Khanh sửng sốt trong giây lát, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ ra rằng, đây là hai chuyện khác nhau, liền lạnh lùng chế nhạo Đông Phùng Lưu: “Vốn dĩ chuyện này là lỗi của anh! Ân oán giữa mẹ tôi và nhà anh là chuyện của thế hệ trước, tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao anh phải cuốn lấy nó như vậy! Bây giờ anh dùng cái này để trao đổi với tôi, anh có xứng không?!”



“…”



Đông Phùng Lưu hoảng hốt lùi về sau hai bước. Anh nhìn Đường Tinh Khanh trước mặt mình, như thể như chưa từng quen biết cô.



Hoặc là, anh chưa từng hiểu con người của Đường Tinh Khanh, cũng chưa từng quan tâm cô, vậy nên mới không biết rằng cô lại hận anh sâu đến vậy, tới mức khắc vào trong đáy lòng, chẳng lẽ anh đáng phải nhận tất cả sao?



Chẳng lẽ anh cứ thế mà từ bỏ sao?!



Không thể nào!!!



Đông Phùng Lưu anh không thể từ bỏ được!!!



“Không!” Đông Phùng Lưu ngẩng đầu nhìn Đường Tinh Khanh, vẻ mặt kiên quyết: “Tiểu Khanh, cho dù em có hận anh thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không buông tay em! Em hãy tin anh, anh bằng lòng dùng mọi thứ để bồi thường những tổn thương em đã phải gánh chịu! Em không tha thứ cho anh cũng không sao, anh sẽ chờ! Cho dù em bắt anh phải chờ cả đời, anh vẫn sẽ chờ tới ngày em tha thứ cho anh!”




Khí thế của người đó rất hung hăng, lúc thì ấm áp, lúc thì bá đạo, như thể muốn xơi tái cô, chậm rãi thưởng thức mùi vị trong miệng cô.



“Tinh Khanh… Tinh Khanh… Em đừng khóc… Đừng đuổi anh đi…” Nhân lúc thở, Đông Phùng Lưu thì thào, bàn tay của anh thuần thục chạy khắp người Đường Tinh Khanh, cố gắng khiến cô có cảm giác trước khi cô đẩy anh ra, ra sức khơi gợi cô.



Đường Tinh Khanh rên rỉ một tiếng, bỗng cảm thấy khao khát, đáng chết, cô lại bị Đông Phùng Lưu dụ dỗ…



Nhưng nghĩ tới đứa bé trong bụng mình, Đường Tinh Khanh kinh hoàng, cô đẩy Đông Phùng Lưu ra.



“Đông Phùng Lưu, anh tránh ra… Anh… không được…”



“Yên tâm, Tinh Khanh, anh sẽ không làm gì em, anh biết trong bụng em có con của chúng ta.” Đông Phùng Lưu dịu dàng nói, lúc này anh chỉ muốn cô tha thứ cho anh.



Đúng vậy, con của bọn họ…



Đường Tinh Khanh sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, động tác của Đông Phùng Lưu càng thêm dịu dàng, khiến đầu óc cô dần trở nên mơ hồ. Cô chưa từng được nhận sự dịu dàng, cẩn thận như thế từ Đông Phùng Lưu.



Đường Tinh Khanh chẳng thể chống cự được, không khỏi hùa theo anh.



Thấy cô chủ động, đôi mắt của Đông Phùng Lưu sáng lên, khuôn mặt vui vẻ tột cùng, hôn cô càng thêm dịu dàng.



Hai người dần dần đắm chìm vào sự triền miên giữa hai đôi môi…