Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 142 : Đường ngũ tuấn – Bé thiên tài đáng yêu

Ngày đăng: 18:34 30/04/20


Sáu năm sau, ở New York, nước Mỹ.



Trong một căn biệt thự kiểu Mỹ, Đường Tinh Khanh thò tay ra khỏi chăn, vươn vai rồi lại ngáp dài một cái, cuối cùng cô vừa xoa xoa mái tóc dài mềm mại, đen nhánh vừa ngồi dậy khỏi chiếc giường.



Vươn đôi chân thon dài xuống giường đi dép vào, nhìn từ đằng sau lại, vẫn có thể thấy được dáng người khúc nào ra khúc nấy đáng tự hào của Đường Tinh Khanh, mái tóc hơi rối dài tới thắt lưng, cô bước tới ngắm nhìn bản thân qua chiếc gương của tủ quần áo.



“Haiz… Thời gian trôi đi chỉ như một cái chợp mắt… Mình đã già mất rồi.” Đường Tinh Khanh vừa vuốt ve khuôn mặt mình, vừa thở dài nói.



Đúng là năm tháng không tha cho bất kì ai.



Tới Mỹ đã sáu năm, hiện nay Đường Tinh Khanh đã hai mươi sáu tuổi, có một cậu con bảo bối năm tuổi.



Nghĩ tới đứa con trai nghịch ngợm nhưng lại vô cùng thông minh của mình, mọi ưu sầu của Đường Tinh Khanh đều bay đi hết, cô vui vẻ thay quần áo, nhảy chân sáo xuống lầu một chuẩn bị ăn sáng.



Nhưng khi nhìn thấy bàn ăn trống không, nụ cười trên mặt Đường Tinh Khanh khựng lại, trong lòng không khỏi khó hiểu: Thằng bé đi đâu rồi… Bình thường nó toàn làm đồ ăn sáng đặt trên bàn cơ mà…



Kể từ khi lên ba tuổi, cậu bé liền ôm hết mọi việc bếp núc trong nhà, từ đó đến nay, bữa nào cũng là cậu làm, thỉnh thoảng Đường Tinh Khanh dâng trào tâm huyết muốn làm một bữa cho con trai bảo bối, cậu bé đều chặn ở cửa phòng bếp không cho cô vào, lý do rất đơn giản và tàn khốc: “Mẹ ạ, đồ ăn mẹ làm khó ăn lắm, đừng ngược đãi dạ dày của mình.”



Vì vậy, mỗi ngày mở mắt ra, Đường Tinh Khanh đều có thể thấy bữa sáng đặt sẵn trên bàn ăn, cả con trai bảo bối ngồi bên cạnh nữa. Không chỉ có thế, ngày nào con trai bảo bối của cô cũng chuẩn bị bữa sáng rất đúng giờ, không sớm cũng không muộn, cô dậy một cái là được ăn bữa sáng nóng hổi ngay.



Nhưng hôm nay lại không có cảnh tượng quen thuộc ấy, không có bữa sáng, không có cậu con trai ngồi bên bàn ăn.




Đường Ngũ Tuấn vui vẻ vào tập đoàn quốc tế Đông Phùng, vóc dáng bé nhỏ, ăn mặc chỉnh tề, cặp kính râm che đi nửa khuôn mặt tạo ra cảm giác bí ẩn, cái miệng xinh xắn cùng vùng mặt hở ra đủ để thấy sự khôi ngô dưới cặp kính.



Vậy nên khi vào tập đoàn quốc tế Đông Phương, Đường Ngũ Tuấn đã thu hút được sự chú ý của mọi người.



Quan trọng nhất là, vẻ mặt trong lúc đi đường cửa cậu không có chút nhút nhát nào.



“Cậu bạn nhỏ, sao cháu lại ở đây? Bố mẹ cháu đâu?” Lúc Đường Ngũ Tuấn tới quầy lễ tân, cậu nhận được sự thăm hỏi của cô lễ tân.



“Cháu chào cô.” Bóng dáng thấp bé của Đường Ngũ Tuấn đứng trước quầy, cậu ngước mặt nhìn cô lễ tân, nở một nụ cười ngọt ngào.



Nụ cười này khiến trái tim của cô lễ tân mềm nhũn ra. Cô ấy vội ra khỏi vị trí lễ tân, kéo Đường Ngũ Tuấn vào, bàn tay cũng không chịu để yên mà vươn tới trên mặt Đường Ngũ Tuấn.



“Cậu bạn nhỏ, cháu tên là gì vậy?” Cô lễ tân bóp má Đường Ngũ Tuấn một cách mãn nguyện, trong lòng không khỏi khen ngợi.



Đây là con nhà ai không biết, trông linh động thế này, mới bé tí mà đã đẹp trai thế, lớn lên chắc chắn sẽ khiến vô số thiếu nữ chết ngất.



Khuôn mặt này, làn da này, chậc chậc…



Đường Ngũ Tuấn không khỏi âm thầm trợn trắng mắt. Thời nay phụ nữ nhiều tình thương của mẹ thật đấy, gặp ai là người đó sờ mặt cậu, khiến tỉ lệ khuôn mặt cậu mất cân đối rồi này.