Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 148 : Vợ sắp cưới của đông phùng lưu

Ngày đăng: 18:34 30/04/20


Doãn Thu Ngọc đi thẳng một mạch đến cửa văn phòng của Đông Phùng Lưu một cách quá quen thuộc, lúc đi qua bàn của thư kí, cô ta còn đặc biệt nhìn về phía đấy một cái, sau khi nhận được ánh mắt biểu thị sự đồng ý của thư kí, cô ta mới yên gâm mở cửa phòng tổng giảm đốc Đông Phùng Lưu.



“Anh Lưu...” Sau khi nhẹ nhàng mở cửa, Doãn Thu Ngọc đứng một chỗ với bộ dạng tỏ vẻ xin lỗi, dè dặt nói: “Anh Lưu, em không làm phiền anh đấy chứ ạ?”



Ánh măt của Đông Phùng Lưu từ màn hình máy tính di chuyển, lạnh nhạt nhìn Doãn Thu Ngọc một cái, rồi lại nhìn vào màn hình máy tính, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì, bình thản nói: “Tới tìm tôi có việc gì à?”



Thấy dáng vẻ của Đông Phùng Lưu không còn phản ứng gì khác, trong lòng Doãn Thu Ngọc mới yên tâm, sau đó cô ta như hóa thành một con bướm vậy, từ cửa văn phòng đi đến trước bàn làm việc của Đông Phùng Lưu, nơm nớp lo sợ nói: “Anh Lưu, em nghe nói hôm nay có một đứa trẻ đến công ty tìm anh, em còn nghe nói nó là con trai anh, điều này có phải thật không?”



Đông Phùng Lưu nghe xong liền chau mày, anh khó chịu nhìn Doãn Thu Ngọc, giọng nói mang theo sự không vừa ý nói: “Cô nghe ai nói vậy?”



Việc Đường Ngũ Tuấn hôm nay đến tìm anh rất ít người biết, hơn nữa anh đã phong tỏa tin tức, không cho truyền ra ngoài, chuyện này mới xảy ra cách đây vài tiếng đồng hồ mà Doãn Thu Ngọc đã nhận được thông tin, vội vàng qua đây, điều này nói lên điều gì.



Nghĩ đến việc riêng tư của mình mọi lúc đều bị người khác thăm dò, Đông Phùng Lưu cảm thấy không vui vẻ.



“Cái này...” Doãn Thu Ngọc hốt hoảng, sắc mặt liền thay đổi, cô ta nhận được thông tin liền vội vàng qua đây, không mảy may nghĩ đến chuyện này, bây giờ nhận được sự chất vấn của Đông Phùng Lưu, cô ta không biết phải nói gì cho phải.



Nghĩ một lúc, Doãn Thu Ngọc cảm thấy những việc này hoàn toàn không sao, chân tướng sự việc mà cô ta lo lắng còn quan trọng hơn việc này nhiều, lúc này cũng không nghĩ nhiều được đến như vậy, vội vàng nói với Đông Phùng Lưu: “Tóm lại có người nói cho em biết, anh Lưu à, anh mau nói cho em biết chuyện này rốt cuộc có phải thật không? Có phải người phụ nữ nào cố tình sắp xếp trẻ con tới để viện cớ tiếp cận anh không?”




Thái độ cứng rắn của Đông Phùng Lưu khiến Doãn Thu Ngọc không thể tiếp tục hỏi thêm được nữa, bởi vì cô ta biết, nếu bản thân tiếp tục hỏi nữa, Đông Phùng Lưu chắc chắn lại tức giận, cô không muốn tình cảm mà hai người khó khăn lắm mới bồi đắp lên được lại tan tành.



Lúc này Doãn Thu Ngọc chỉ có thể giả vờ nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, lau nước mắt rồi cười tươi nói: “Ừm, em biết rồi, sau này em nhất định sẽ không phạm phải sai lầm của ngày hôm nay đâu…. Đúng rồi, anh Lưu à, anh ăn trưa chưa vậy, hay là chúng ta cùng đi ăn trưa đi.”



“Không.” Đông Phùng Lưu hướng mắt về mà hình máy tính, tay gõ bàn phím, thờ ơ nói: “Tôi còn có việc cần phải làm, nếu cô đói rồi thì đi ăn trước đi.”



“…Vậy à.” Doãn Thu Ngọc ủ rũ gật đầu, ngoài mặt thì nghe lời, nhưng trong lòng thì vẫn không kìm nén được mà oán giận.



Đây là lần thứ bao nhiêu rồi, mỗi lần cô ta muốn mời Đông Phùng Lưu đi ăn, đều bị anh từ chối, rõ ràng hai người là vợ chồng sắp, nhưng trên thực tế, hai người đến ngay cả bạn bè cũng không phải.



Bạn bè bình thường muốn hẹn nhau ra ngoài cũng không khó như vậy, đến lượt vị hôn phu Đông Phùng Lưu này, anh lại dùng đủ mọi cách mọi lí do để thoái thác.



Hai người đã đính hôn 5 năm rồi, Đông Phùng Lưu vẫn không có ý muốn cô ta, sự thân mật của hai người chỉ vọn vẹn có vậy, có lúc Doãn Thu Ngọc thậm chí đã nghĩ, có phải Đông Phùng Lưu không thích mình không, nếu không tại sao lại không thèm chạm vào mình.



Doãn Thu Ngọc hiểu rằng, việc đính hôn giữa hai người hoàn toàn là do quan hệ kinh doanh, nếu không phải bố cô ta coi trọng tài năng của anh, thì cũng không đồng ý gả mình cho Đông Phùng Lưu.