Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 156 : Nếu thật sự là con trai cậu

Ngày đăng: 18:34 30/04/20


Đông Phùng Lưu gặm nốt chiếc bánh mì rồi lại bảo Đường Tinh Khanh pha cà phê cho anh.



Đường Tinh Khanh oán hận, con ơi con, rốt cuộc con đang ở đâu, mẹ đang ngày ngày phải hầu hạ tên đàn ông đáng ghét này đây, thật bực bội oa oa oa.



Trong khi đó, có người gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc Đông Phùng Lưu.



“Mời vào.” Đông Phùng Lưu còn tưởng là Đường Tinh Khanh pha cà phê mang vào, không ngờ đến lúc ngước đầu lên, lại nhìn thấy Nam Cường Thịnh đang đứng ở cửa: “Sao cậu lại đến?”



Nam Cường Thịnh trau mày, đùa cợt nói: “Sao vậy, thấy tôi thì không vui à?”



Anh vừa nói, vừa đi đến rồi ngồi xuống ghế sofa.



Đông Phùng Lưu không trả lời, không nói một lời nào tiếp tục làm việc của mình, Nam Cường Thịnh hiểu rõ tính khí của Đông Phùng Lưu, vấn đề mà anh không muốn bàn luận thì cho dù có dùng cậy miệng anh ta, anh ta cũng sẽ không nói.



Nam Cường Thịnh thả lòng người, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên có chút tò mò hỏi: “Nhắc đến, hôm nay sao lại không nhìn thấy cô thư kí nhiệt tình đó của cậu vậy, tôi nhớ cứ tôi đến là cô ấy chuẩn bị trà ngon cho tôi cơ mà.”



“Tôi thay thư kí rồi.” Đông Phùng Lưu nói một cách rất bình thường.



“Vậy à? Lúc nãy tôi vừa vào cũng không để ý…” Vừa nói, Nam Cường Thịnh vừa nhìn vào cái dáng vẻ mà trong mắt chỉ có công việc của Đông Phùng Lưu, rồi lại hỏi: “Cậu với Doãn Thu Ngọc đính hôn cũng lâu như vậy rồi, dự định bao giờ mới kết hôn?”



Lúc nói ra những lời này, Nam Cường Thịnh nhớ đến Đường Ngũ Tuấn đáng yêu ở nhà, còn cả mẹ cậu – Đường Tinh Khanh. Nhiều năm như vậy rồi, Lưu vẫn không nhớ ra cô ấy sao?




Nam Cường Thịnh trước khi đến đây đã có sự chuẩn bị, hôm qua lúc anh đến thì Đường Ngũ Tuấn vừa hay lại đi ra từ văn phòng của anh, chắc chắn đã thẳng thắn nói ra thân phận của mình, chỉ là, anh vẫn chưa thể đem toàn bộ việc này nói với Đông Phùng Lưu.



Trong não của Đông Phùng Lưu còn có cục máu đông, bất kì lúc nào cũng có thể xảy ra vấn đề, anh không muốn kích động kí ức của Đông Phùng Lưu, càng sợ anh sẽ lại xảy ra chuyện, chuyện bi thương năm đó lại xảy ra một lần nữa.



Nam Cường Thịnh giả vờ ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Thằng bé? 5 tuổi? Nó là ai vậy, sao lại đến tìm cậu?”



“Tôi cũng không biết.” Đông Phùng Lưu lắc đầu, nhớ lại cảnh tượng hôm qua gặp mặt Đường Ngũ Tấn, nhẹ nhàng nói: “Thằng bé nói nó tên là Đường Ngũ Tuấn, mẹ nó là Đường Tinh Khanh … Cậu biết chuyện này không?”



Nam Cường Thịnh đã sớm chuẩn bị sẵn lí do thoái thác rồi, liền cười lớn, lắc đầu nói: “Làm gì có Đường Tinh Khanh nào, đến nghe tôi còn chưa nghe qua cái tên này, có lẽ là người phụ nữ nào ngưỡng mộ cậu, cố ý sắp xếp một thằng nhóc đến để tiếp cận cậu đấy…”



“Vậy à? Thế nhưng đôi mắt của nó thật sự rất giống tôi…” Đông Phùng Lưu lại chìm vào kí ức ngày hôm qua.



“Cho dù là có giống đi chăng nữa thì cũng không thể chứng minh được điều gì, là người bạn thân nhiều năm của cậu, tôi cũng chưa nghe nói đến người phụ nữ tên là Đường Tinh Khanh!” Nam Cường Thịnh giả vờ nói một cách không quan tâm, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, nghiêm nghị nói: “Không nói vấn đề này nữa, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”



“Ưm!” Đông Phùng Lưu trả lời một cách lạnh lùng, Nam Cường Thịnh nói rất có lí, nếu đến bạn thân nhất của anh còn không biết, thì chuyện đó phần lớn là giả rồi.



Nghĩ như vậy, vấn đề cũng được giải quyết một cách dễ dàng, Đông Phùng Lưu cảm thấy nhẹ nhõm cả người.



Nam Cường Thịnh rời khỏi, đang định mở cửa phòng thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đấy, anh quay đầu lại nhìn Đông Phùng Lưu, hỏi một cách rất trịnh trọng: “Lưu à, nếu như thằng bé ấy thật sự là con trai cậu thì cậu sẽ làm gì? Dù gì bây giờ cậu đã đính hôn rồi, chẳng lẽ là cứ thế mà vứt bỏ không quan tâm đến mẹ con họ sao?”