Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 168 : Bị anh trêu đùa

Ngày đăng: 18:34 30/04/20


Nói xong Đông Phùng Lưu nhìn từ trên xuống dưới để đánh giá Đường Tinh Khanh một lượt.



Ánh mắt của Đông Phùng Lưu khiến Đường Tinh Khanh không khỏi rùng mình, anh nói như vậy là đang trêu đùa cô sao?



Thật sự không biết xấu hổ! Rõ ràng là đã có vợ sắp cưới, vậy mà vẫn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt!



Ngay lúc đó cô lạnh lùng hừ một tiếng, nói một cách khinh thường: “Chuyện của tôi không cần tổng tài phải quan tâm, tôi thích dáng vẻ của tôi hiện tại, không cần phải trang điểm gì cả.”



“Ồ? Ở trên thế giới này còn có người phụ nữ không thích ăn diện sao?” Đông Phùng Lưu khẽ cười, rõ ràng không tin lời nói của Đường Tinh Khanh.



“Củ cải rau xanh, đều có thể được yêu, đạo lý này tổng tài cũng hiểu chứ?” Đường Tinh Khanh nói mang theo ý châm chọc.



Nghe được sự giễu cợt trong lời nói của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu cũng không để ý nhiều, lông mày anh hơi cau lại, cười nói: “Đường An Kỳ, lần nào cô cũng đối đầu lại với tôi, lại còn ăn mặc xấu như vậy, không phải là muốn gây sự chú ý với tôi sao? Hôm nay tôi thẳng thắn nói cho cô biết, cô rất may mắn, đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đó.”



“…”



Khóe miệng Đường Tinh Khanh hơi run lên, người này bị bệnh sao, sao lại có thể tự luyến tới mức nghĩ nghĩ cô như vậy.



Không thể không nói, Đường Tinh Khanh mới biết được tình trang tự luyến của Đông Phùng Lưu, anh đã quen với việc được các cô gái theo đuổi, nên đã vô tình cho rằng tất cả các cô gái tiếp cận anh đều có ý đồ cả sao?




Đường Tinh Khanh liên tục nói khiến Nam Cường Thịnh cười không ngừng, dáng vẻ xinh xắn đáng yêu của cô vô cùng sinh động, dù có bề ngoài xấu xí thì Nam Cường Thịnh vẫn cảm thấy dáng vẻ như vậy của Đường Tinh Khanh rất hấp dẫn người khác.



Ngay sau đó không nhịn được cười nói: “Được được, em nói có lý, vậy cứ làm theo em nói.”



Nhìn thấy dáng vẻ cười mãi không ngừng lại của Nam Cường Thịnh, Đông Tinh Khanh khẽ hừ một tiếng, rồi cô lại nghĩ tới việc đã nhờ Nam Cường Thịnh, nhìn anh ta hỏi: “Đúng rồi, chuyện tối hôm qua tôi nhờ anh thế nào rồi, anh có thể hỏi Đông Phùng Lưu về chuyện của con trai tôi không?”



“A.” Nghe xong, nụ cười của Nam Cường Thịnh bỗng ngừng lại, anh ta dần dần thu lại gương mặt tươi cười của mình, nghiêm giọng nói: “Còn chưa, hôm nay anh định tìm Lưu để nói chuyện này… em đừng lo lắng, chuyện anh đã đồng ý với em, chắc chắc sẽ giúp em tới cùng, em cứ yên tâm tiếp tục làm thư ký đi.”



“Được.” Đường Tinh Khanh tiếc nuối gật đầu, cho tới bây giờ, cô chỉ có thể tin tưởng và dựa dẫm vào Nam Cường Thịnh, chứ không thể tìm được người thứ hai có thể giúp được cô.



Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh vừa định mở miệng trêu chọc cô thì có một giọng nói trầm ấm bỗng nhiên vang lên: “Nam Cường? Sao cậu lại tới đây?”



Đông Phùng Lưu cau mày đi từ trong văn phòng ra, lúc đầu anh nghĩ muốn hỏi tại sao Đường Tinh Khanh không mang cà phê vào, liền nhìn thấy anh em tốt của mình đang nói chuyện phiếm hết hết sức thân mật với thư ký của mình.



Họ mới gặp nhau vài lần mà đã trò chuyện thân thiết tới vậy?



Nam Cường Thịnh quay đầu lại nhìn thấy Đông Phùng Lưu, còn chưa kịp nói chuyện, Đông Phùng Lưu mở miệng hỏi, có chút nghi ngờ: “Trước đây hai người quen nhau sao?”