Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 179 : Tối nay tôi ngủ ở đây

Ngày đăng: 18:34 30/04/20


Đường Tinh Khanh cười mỉm, cũng không trả lời.



Thật sự cũng đã quá muộn rồi, sau khi La Vinh Hiển dặn dò thêm vài câu, liền rời đi.



Sau khi La Vinh Hiển rời đi, Đường Tinh Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người, cô thật sự không biết nên đối diện với La Vinh Hiển như thế nào,.



Nghĩ một lúc, Đường Tinh Khanh quyết định lần sau gặp anh vẫn là nên nói rõ chuyện này, chuyện giữa hai người họ là không thể, để anh không cố chấp vậy nữa.



...



Lại nói đến Đông Phùng Lưu, anh thả Đường Tinh Khanh giữa đường, một mình lái xe về để rồi giờ lại cảm thấy lo lắng.



Thế là lái xe một đoạn lại quay lại tìm cô, nhưng không hề tìm thấy cô ở đó, lái xe lòng vòng gần đó tìm cũng không tìm thấy, không khỏi có chút lo lắng.



Đông Phùng Lưu liên tục gọi điện thoại cho cô nhưng cũng không gọi được.



Bất lực, Đông Phùng Lưu chỉ đành gọi điện cho bộ phận nhân sự hỏi địa chỉ nhà Đường Tinh Khanh.



Giám đốc bộ phận nhân sự nghe điện thoại của Đông Phùng Lưu, mãi lúc sau mới hết kinh ngạc mà tìm ra sơ yếu lý lịch của Đường Tinh Khanh.



Đông Phùng Lưu dựa theo địa chỉ đã có, lái xe đến khu chung cư tìm cô, sau khi đỗ xe xong anh đi vào thang máy, bấm số tầng mà Đường Tinh Khanh sống.



Rất nhanh thang máy đã đến, anh lên lầu, vì quá lo lắng cho cô mà Đông Phùng Lưu cũng không chú đến người ra khỏi thang máy chạm mặt với anh.



Hai người chạm vai nhau bước qua, ai cũng không nhìn rõ mặt đối phương, Đông Phùng Lưu chỉ cảm thấy bóng dáng người đàn ông đó có chút quen thuộc, khi định quay đầu lại nhìn thì cửa thang máy đã đóng rồi.



Quay đầu có hơi vô tình, Đông Phùng Lưu thấy Đường Tinh Khanh đang đứng trước cửa nhà, nhìn về phía anh.
Đông Phùng Lưu cũng không vui gì, sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu không được hay cho lắm: “Tôi là sếp của cô, đề nghị cô chú ý từ ngữ!”



Sếp cái con khỉ ý!



Đường Tinh Khanh hoàn toàn coi anh không ra gì, giọng điệu mang ý châm biếm: “Sếp lớn của tôi à, bây giờ đã hết giờ làm việc rồi, anh không có quyền quản lý chuyện riêng tư của tôi.”



Nhưng điều khiến Đường Tinh Khanh hoàn toàn không ngờ đến chính là Đông Phùng Lưu lại cười lạnh lùng, anh nhìn cô có ý trêu trọc, bộ mặt nghiêm túc nói: “Tôi đã nói bây giờ tan làm rồi sao?”



Bây giờ đã mười một giờ rồi đó thưa anh! Vẫn chưa thể tan làm sao? Đúng là hết cách!



Đường Tinh Khanh nhìn đồng hồ, không kìm được mà oán trách: “Anh cũng không nói hôm nay phải tăng ca, sao nào, bóc lột sức lao động của nhiên viên vậy sao? Bây giờ tôi thuộc dạng nhân viên bị thương đó, anh không đền bù cho tôi đã đành, lại còn không cho tôi nghỉ làm! Anh còn có lương tâm không vậy!”



“Tôi là sếp, tôi muốn cô tăng ca là phải tăng ca!” Đông Phùng Lưu ngang ngạnh, hoàn toàn không nghe vào lời của cô.



Tăng ca...



Đường Tinh Khanh suýt chút nữa đã nhảy dựng lên mắng người, nhưng chân cô đang bị đau, không thể nhảy lên, chỉ đành mắng Đông Phùng Lưu: “Tôi không quan tâm, anh thích trừ lương thì anh cứ việc trừ, cùng lắm là tôi nghỉ việc.”



Cùng lúc nói chuyện, Đường Tinh Khanh hoàn toàn không chú ý đến lúc này lời nói của hai người mới trẻ con làm sao, giống như hai đứa trẻ con đang cãi nhau vậy.



Cho nên khi nghe Đường Tinh Khanh nói vậy, Đông Phùng Lưu kẽ cười thành tiếng, anh đi đến nằm trên sofa cạnh cô, vẻ mặt lười nhác nói: “Dù sao tôi cũng không quan tâm, tối nay tôi sẽ không đi đâu cả, tôi sẽ ngủ ở nhà cô.”



Đường Tinh Khanh mới không tin lời anh nói, lời nói có chút mỉa mai: “Tùy anh, nếu anh muốn ngủ ở đây thì anh ngủ trên sofa đi, nhà tôi chỉ có một cái giường, tôi cũng sẽ không nhường cho anh đâu.”



“Không sao, cái sofa này cũng không tồi.” Đông Phùng Lưu với nét mặt bình thản mà nói, nói xong, còn nhắm mắt như đang hưởng thụ vậy.