Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 184 : Tối nay anh vẫn muốn ở đây

Ngày đăng: 18:35 30/04/20


Chuyện này… Một sếp lớn như Đông Phùng Lưu lại hạ mình sờ chân cô?



Cô chưa kịp phản ứng thì Đông Phùng Lưu đã nhẹ nhàng xoa bóp chỗ chân đau của cô.



Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy cả thế giới đều thay đổi rồi!



Nhất định là cô đang nằm mơ đúng không? Chỉ có trong mơ Đông Phùng Lưu mới có thể dịu dàng và tốt với cô như vậy.



Đường Tinh Khanh tỏ vẻ kinh ngạc, vẻ mặt Đông Phùng Lưu bình tĩnh ngồi xổm dưới đất xoa chân cho cô, hình ảnh đẹp đến khó tin. Kinh ngạc đến mức khó tin vào chính mình, không thể tin được Đông Phùng Lưu lại tốt với mình như vậy.



Thời gian như dừng lại vào giờ phút này, Đường Tinh Khanh không nhịn được mà ngừng thở, không dám dùng sức nhiều, rất sợ sẽ làm tan biến khoảnh khắc đáng quý khó có được này.



Dần dần, nhìn vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc của Đông Phùng Lưu, nhịp tim của Đường Tinh Khanh như đập mạnh hơn.



Cô nhìn Đông Phùng Lưu ngồi xổm xoa chân cho cô như vậy, động tác vô cùng nhẹ nhàng, không khiến mình cảm thấy bất kỳ cảm giác khó chịu nào.



Thời gian trôi qua, năm tháng bình yên.



Nhưng mơ thì luôn phải tỉnh.



Đến khi Đông Phùng Lưu xoa chân cho cô xong, Đường Tinh Khanh mới từ từ hoàn hồn lại.



Cô khẽ nhíu mày, trong lòng có chút mơ hồ về thái độ hiện tại của Đông Phùng Lưu.



Vì vậy Đường Tinh Khanh khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi nhỏ: “Anh… Sao lại đột nhiên đối tốt với tôi như vậy?”



“Anh? Đối tốt với em?”



Ai biết được sau khi Đông Phùng Lưu nghe vậy giống như nghe thấy chuyện cười, anh cười ha hả.
Tuy có chút bình thản, hiếm khi Đông Phùng Lưu rất hưởng thụ cuộc sống như vậy, hơn nữa cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng cảm nhận được cảm giác trong nhà có người chờ mong, ở nhà đợi anh về, làm cơm cho anh, sau đó cùng ăn cơm, cùng đi ngủ…



Đông Phùng Lưu suy nghĩ một chút, chợt phát hiện bản thân nghĩ hơi xa, phủi bỏ những suy nghĩ không giải thích được này, cảm thấy mình bị ma ám rồi, anh mà lại có ý tưởng lấy vợ…



Mình đúng là điên rồi.



Đường Tinh Khanh nhanh chóng làm xong ba món mặn một món canh, tài nghệ nấu nướng cũng bình thường, không tính là khó ăn cũng không tính là ngon, cho nên Đường Ngũ Tuấn mới không cho cô xuống bếp… Nhà bếp như vậy rất khiêu khích cảm giác thèm ăn của người khác.



Hơn nữa Đường Tinh Khanh cũng đã nhiều năm rồi không vào bếp.



Tuy không tình nguyện nhưng trên bàn cơm Đường Tinh Khanh vẫn không nhịn được mà lén liếc nhìn Đông Phùng Lưu vài lần, muốn xem thử lúc anh ăn đồ ăn mình nấu thì có phản ứng gì.



Nhưng cả quá trình Đông Phùng Lưu cũng chỉ bình tĩnh ăn cơm, không nói thêm câu nào.



Rốt cuộc là ngon hay không ngon đây!



Trong lòng Đường Tinh Khanh rất bối rối nhưng lại không dám lên tiếng hỏi, nếu cô hỏi chẳng phải là chứng tỏ mình rất để tâm đến chuyện này ư…



Không được! Không thể hỏi! Hỏi là cô thua!



Khi Đông Phùng Lưu ăn no rồi đặt chén đũa xuống anh mới từ tốn nói: “Cũng không tệ.”



Đây là ngon hay không ngon?



Tuy Đông Phùng Lưu nói với vẻ mặt đó, nói mà như không nói vậy, nhưng trong lòng Đường Tinh Khanh vẫn có chút vui mừng, nếu đã nói rồi thì cô sẽ coi như anh đang khen mình đi.



Đường Tinh Khanh còn chưa vui vẻ xong thì Đông Phùng Lưu đã nói tiếp: “Tối nay anh ở lại đây vậy, sáng mai còn phải đến sân bay, đến lúc đó anh và em cùng đi, bớt cho anh phải tốn nhiều thì giờ chạy tới chạy lui…”