Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 206 : Đường tinh khanh ghen rồi

Ngày đăng: 18:35 30/04/20


Suốt dọc đường, Tô Tuyết Phi cười như gió xuân, cô ta chỉ vào phong cảnh hai bên đường, thỉnh thoảng lại giải thích với Đông Phùng Lưu: "Anh Lưu, anh xem, đây là con đường phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố B của chúng em, người tập trung ở đây rất đông, họ đến từ khắp các nước trên thế giới, để có thể sống ở đây, họ phải có số tài sản ở mức hàng tỷ đồng..."



"Anh Lưu, anh xem đi, chỗ mà mình sẽ đi qua tiếp theo là điểm du lịch nổi tiếng nhất thành phố B. Anh thấy không, chỗ đó người qua lại rất đông. Bây giờ lại đang là mùa du lịch, có rất nhiều người đến để tham quan..."



Cách xưng hô của Tô Tuyết Phi với Đông Phùng Lưu chuyển từ tổng giám đốc Đông Phùng thành anh Lưu. Đường Tinh Khanh không hiểu nổi cô ta có thể tự tạo sự thân thiết như thế nào mà lại mặt dày đến mức đó.



Tô Tuyết Phi không ngừng nói chuyện cùng với Đông Phùng Lưu. Cho dù không có gì để nói thì cô ta vẫn có thể tìm ra chủ đề. Đường Tinh Khanh nghi ngờ không biết cô ta có phải là người của bộ phận quảng cáo hay bộ phận tiêu thụ không. Cô ta thật biết ăn nói, Đường Tinh Khanh bại dưới tay cô ta rồi.



Hơn nữa, mặc dù Đông Phùng Lưu tỏ ra xa cách nhưng cô ta vẫn luôn duy trì thái độ nhiệt tình, liên tục nói chuyện. Kể từ khi lên xe, cô ta chưa hề ngừng lại một phút nào.



Đông Phùng Lưu nghe cô ta nói mà lỗ tai như sắp phồng lên, anh không nhịn nổi nữa nên liền đưa cho Tô Tuyết Phi một chai nước. Tô Tuyết Phi thấy thế thì cho rằng Đông Phùng Lưu đang quan tâm đến mình. Gương mặt chợt đỏ lên, cô ta ngượng ngùng nhận lấy chai nước rồi nhỏ giọng: "Anh Lưu, cảm ơn anh."



"Không cần cảm ơn đâu, cô nói nhiều thế chắc mệt rồi, uống nước đi rồi nghỉ ngơi một lát, đến nhà hàng tôi sẽ gọi cô." Đông Phùng Lưu kiên nhẫn nói. Thực ra, anh đã bị Tô Tuyết Phi giày vò đến nỗi mất hết toàn bộ sự nhẫn nại rồi, nếu cứ ngồi nghe cô ta lải nhải nữa, chắc anh sẽ điên lên mất.



Thế nhưng, lời nói của Đông Phùng Lưu lọt vào tai Tô Tuyết Phi lại biến thành một kiểu quan tâm. Cô ta vui vẻ uống nước, nước trong miệng trở nên ngọt lạ thường, cô ta nhìn Đông Phùng Lưu bằng ánh mắt hạnh phúc: "Không sao đâu anh Lưu ạ, em không mệt, em tiếp tục giới thiệu về phong cảnh của thành phố B cho anh nghe nhé..."



"Không cần đâu." Đông Phùng Lưu nói với cô ta bằng chút kiên nhẫn cuối cùng: "Cô không cần nói nữa đâu, thời gian vẫn còn nhiều, chuyện này không cần vội đâu."




Đông Phùng Lưu không tin, anh tiếp tục trêu chọc Đường Tinh Khanh: "Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, cô nghiêm túc như thế làm gì chứ, chẳng lẽ... tôi nói đúng thật rồi à?"



"Hơn nữa, hôm nay, lúc Tô Tuyết Phi nói rằng cô là tình nhân của tôi, tôi thực sự đã có ý nghĩ để cô làm tình nhân của mình... Thế nào? Đường Tinh Khanh, có phải lời đề nghị của tôi rất tuyệt không?"



"... Đông Phùng Lưu!"



Đường Tinh Khanh không thể ngờ rằng, một câu nói vô lý đến vậy mà Đông Phùng Lưu lại dễ dàng phun ra như thế. Chẳng nhẽ anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện những lời mà anh nói ra sẽ làm tổn thương đến người khác thế nào ư?



Lần này, Đường Tinh Khanh thực sự rất giận, cô giận dữ gào to tên của Đông Phùng Lưu. Cuối cùng, vì không biết phải mắng anh thế nào nữa nên cô chỉ có thể vỗ vỗ vào cửa xe rồi quát lên: "Anh dừng xe lại ngay cho tôi! Tôi muốn xuống xe!"



Đông Phùng Lưu kinh ngạc, anh nhìn Đường Tinh Khanh qua gương chiếu hậu: "Đường Tinh Khanh, cô sao thế hả... Giận rồi à?"



Chẳng nhẽ mắt anh mù rồi à!



Thấy Đông Phùng Lưu không chịu dừng xe, Đường Tinh Khanh giận đến mức vành mắt đỏ lên. Cô trút giận bằng cách đập lên cửa xe, sau đó cô nghiêm túc nói với Đông Phùng Lưu: "Đông Phùng Lưu! Anh đùa cũng phải có mức độ chứ! Không phải lần trước ở thành phố A tôi đã nói rồi ư, tôi sẽ không làm tình nhân của bất kỳ ai! Sao anh lại còn lấy chuyện này ra đùa chứ! Anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?"