Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 220 : Gặp dịp thì chơi, vui đùa chút thôi

Ngày đăng: 18:35 30/04/20


“Làm sao có thể như vậy…”



Mấy câu nói kia của anh hoàn toàn khiến cho Tô Tuyết Phi đờ đẫn. Vì danh dự của một người phụ nữ, cô ta không cho phép chính mình dùng loại phương thức chật vật không chịu nổi này để kết thúc, hơn nữa cô ta còn là người có lòng tự trọng cao như vậy.



Vô số ý nghĩ nhanh chóng chuyển động trong đầu cô ta, cuối cùng, cô ta nhìn về phía Đông Phùng Lưu, vẫn là dáng vẻ bị tổn thương như cũ, nhưng nét mặt lại có nhiều hơn một tia kiên quyết cùng lạnh lùng, vì đoạn tình cảm này mà làm chút tranh thủ cuối cùng, “Anh không thể đối xử với em như vậy, hai nhà chúng ta còn có hạng mục hợp tác ràng buộc. Nếu như anh từ chối em, vậy thì em có thể thuyết phục bố hủy bỏ lần hợp tác này của anh. Đến lúc đó, tiền vốn của anh sẽ bị tổn thất rất nhiều.”



Bộ mặt thực sự của cô ta cuối cùng đã lộ ra rồi, thế nhưng cô ta cũng không thèm quan tâm. Vì đoạn tình cảm này, cô ta không ngại mang hạng mục hợp tác ra uy hiếp anh.



Nghe vậy, anh khẽ híp mắt, vẻ mặt thờ ơ, nói: “Chuyện này cũng không phiền cô Tô phải hao tổn tâm trí. Về vấn đề hạng mục hợp tác, tối qua tôi đã ký hợp đồng với bác trai. Tôi tin rằng ông ấy sẽ không chịu bỏ ra khoản tiền vi phạm hợp đồng giá trị vô cùng lớn kia.”



“Hơn nữa bác trai cũng biết tình hình trong nhà tôi. Về chuyện tình cảm đối với cô Tô, tôi cũng đã kể rõ đầu đuôi cho bác trai, ông ấy tỏ ý rất hiểu cho tôi. Vì sự hòa thuận của mọi người, tôi khuyên cô Tô đừng u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy sẽ tốt hơn.”



“Làm sao có thể như thế…” Lúc này, sắc mặt cô ta lập tức xám như tro tàn. Cô ta vốn kiêu ngạo, tự tin, đứng thẳng lưng, cũng dần không thể duy trì được dáng vẻ ban đầu. Hai mắt cô ta vô thần nhìn xuống mặt đất, tràn đầy bi thương cùng không thể tin được.



Bộ dạng này của cô ta, bỗng khiến Đường Tinh Khanh có chút đau lòng, cô dường như trông thấy chính mình sáu năm trước. Bản thân cô lúc đó cũng giống cô ta, cho rằng vốn dĩ tất cả đều là chuyện đương nhiên, thế nhưng kết quả thường vượt ra khỏi dự đoán của mình, kết cục cuối cùng luôn khiến cho mình khó có thể tiếp nhận.



Cô không nhịn được, ở phía sau lưng lôi kéo tay anh, để anh đừng nói thêm nữa.




Thế nhưng ở trong mắt cô, nụ cười bỡn cợt kia của anh liền khiến lòng cô hoàn toàn lạnh lẽo. Vừa rồi cô còn đang nghi ngờ không biết anh có thể cũng đối với mình như vậy hay không. Bây giờ anh lại chính mồm thừa nhận.



Không phải ý anh là, anh cũng coi cô như gặp dịp thì chơi sao. Sau đó lại tới hỏi cô, có phải cô đã tưởng thật hay không.



Được lắm! Thì ra từ đầu tới cuối, Đông Phùng Lưu đều xem cô như con khỉ mà đùa giỡn. Tốn công cô còn tưởng rằng sau khi mất đi trí nhớ, cả người anh đều đã thay đổi tốt hơn.



Bây giờ nhìn lại, đơn giản chính là mắt cô bị mù. Cô đã tin nhầm người.



Cô tức giận đến mức toàn thân run lên. Cô đưa tay chỉ về phía cửa, lời nói ra cũng không khống chế được âm lượng, gần như gào to: “Đông Phùng Lưu! Anh cút cho tôi! Tôi không muốn gặp lại anh nữa!”



Thường nói lòng dạ đàn bà giống như kim dưới đáy biển, lúc này anh quả thật không hiểu nổi suy nghĩ trong lòng cô. Bị cô quát to như vậy, sắc mặt anh cũng không tốt lắm.



Anh lập tức ngồi thẳng người, đi tới bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống cô, không vui hỏi: “Đường Tinh Khanh, em tức giận như vậy làm gì? Anh đối xử với Tô Tuyết Phi thế nào đó là chuyện của anh, không phải em luôn miệng nói không thích anh sao? Nếu đã không thích, tại sao đau lòng vì chuyện của anh?”



Cô trợn to hai mắt nhìn anh, tức giận đến mức khóe mắt đều ửng đỏ. Tên khốn kiếp này lại vẫn dám có lý chẳng sợ mà trách móc cô như vậy sao?