Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 228 : Tịch song ngang ngược lạnh lùng

Ngày đăng: 18:35 30/04/20


Nhưng, ngày hôm sau khi Đường Tinh Khanh đi làm vẫn nghe thấy tiếng mấy người đó đứng sau lưng cô bàn luận, thậm chí còn bắt đầu chỉ trỏ, cố ý nói lớn để cô nghe thấy.



Tình huống này còn gay go hơn cả hôm qua, nhưng chuyện khiến Đường Tinh Khanh càng phiền lòng còn ở phía sau, cô đi đến bên bàn làm việc của mình, lại phát hiện ra trên mặt bàn là một đống hỗn độn, những văn kiện và vật phẩm đã bài trí gọn gàng trên bàn lúc tan tầm tối qua, đều vô cùng lộn xộn trên bàn, có nhiều như còn rơi cả xuống đất.



Tâm trạng tồi tệ của Đường Tinh Khanh vẫn duy trì từ hôm qua đến giờ, sau khi cô nhìn thấy cảnh này, ấm ức đến mức suýt bật khóc.



Những chuyện này đều là vì Đông Phùng Lưu, nên mới có kết quả như vậy, Đường Tinh Khanh quyết định, đợt một lúc nữa sau khi Đông Phùng Lưu đến, nhất định phải nói rõ chuyện này với anh, nếu anh anh không giải quyết công bằng, mà cô phải đứng ra giải quyết, vậy kết quả ra sao cô cũng không dám gánh chịu.



Ít nhất là trước khi rời đi, cô muốn danh tiếng của mình phải trong sạch, nhưng đến lúc đó bản thân cô làm ra chuyện gì, cô cũng không dám bảo đảm.



Trong lòng Đường Tinh Khanh đã quyết tâm như vậy, cô cố giả bộ bình tĩnh thu dọn hết đống đồ đạc trên bàn, sau đó mở máy tính lên ngồi vào vị trí làm việc bắt đầu làm việc, sau đó đợi cả buổi sáng, Đông Phùng Lưu cũng không thèm đến công ty.



Đường Tinh Khanh còn tưởng rằng anh sẽ không tới, đi vào phòng làm việc xem xét một chút, anh cũng không có ở bên trong.



Tâm trạng trong lòng Đường Tinh Khanh càng xấu hơn, dù cô ngồi ở bàn làm việc nhưng cũng chẳng có tâm trạng nào mà làm việc, may mà hôm nay không có ai lên gây phiền phức cho cô, khiến tâm trạng vốn đã xấu của cô càng thêm tồi tệ.



Nhưng dù có là vậy, chuyện Đông Phùng Lưu không đến công ty vẫn là chuyện Đường Tinh Khanh cảm thấy vô cùng thất vọng.



Tâm trạng của Đường Tinh Khanh vô cùng tồi tệ, côc đợi cả buổi chiều mà Đông Phùng Lưu vẫn không tới công ty, chút hi vọng trong lòng hoàn toàn bị dập tắt.




Đường Tinh Khanh nhìn thấy ánh mắt nặng tình Tịch Song dành cho mình, khó khăn quay đầu ra chỗ khác, không cam chịu mà nói: "Tôi không muốn mọi chuyện đều ỷ lại vào anh, tôi muốn tự mình đối mặt, dựa vào năng lực của bản thân mình để giải quyết vấn đề."



"Ỷ lại vào anh có gì mà không đúng?" Nét mặt Tịch Song có chút kích động, đâu là lần đầu tiên anh kích động kể từ lúc Đường Tinh Khanh lên xe, Tịch Song nhìn Đường Tinh Khanh nghiêm túc nói: "Anh không để bụng chuyện em ỷ lại vào anh, cũng chẳng quan tâm đến những phiền toái em mang đến, chỉ cần một câu nói của em, chẳng có chuyện gì anh không giải quyết được cả."



Càng là vì như vậy, Đường Tinh Khanh càng không muốn ỷ lại vào Tịch Song.



Cô khó xử lắc đầu, thái độ kiên quyết nói: "Tịch Song, tôi không muốn nợ anh thêm nữa, tuy bản thân tôi tự giải quyết sẽ có nhiều khó khăn, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần tôi cố gắng hết sức, nhất định sẽ có được thứ tôi cần. Tịch Song... Anh cũng đừng đặt hi vọng gì ở tôi nữa, từ bỏ tôi đi."



"Tinh Khanh..." Tịch Song thất vọng cụp mắt xuống, người đàn ông mạnh mẽ có vô số tài sản và thuộc hạ trong tay mà lại lộ vẻ yếu đuối trước mặt Đường Tinh Khanh.



Tịch Song cúi đầu im lặng một lúc, hồi lâu sau anh ta mới ngẩng đầu lên, thái độ vẫn kiên quyết như vậy mà nói: "Anh sẽ không bỏ em đâu, cũng như những gì em đã nói, chỉ cần anh cố gắng hết sức, nhất định anh sẽ đạt được thứ mình muốn."



"Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được..." Đường Tinh Khanh không đành lòng nhìn Tịch Song nói.



"Em không cần nói nữa." Không đợi Đường Tinh Khanh nói xong, Tịch Song liền ngắt lời Đường Tinh Khanh.



Tịch Song khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường này, anh ta không để cô kháng cự nói: "Tinh Khanh, anh không quan tâm lý do em ở bên Đông Phùng Lưu là gì, anh sẽ dùng thời gian để chứng minh, quyết định của em hoàn toàn sai lầm. Nhưng anh phải nhắc nhở em câu này, tất cả những thứ bên cạnh Đông Phùng Lưu bây giờ, rồi sẽ có một ngày thuộc về anh, kể cả tài sản của hắn, và kể cả... em!"