Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 233 : Tinh khanh, anh yêu em

Ngày đăng: 18:35 30/04/20


Đông Phùng Lưu ngang ngược nói xong, liền đè Đường Tinh Khanh dưới thân mình, lại bắt đầu hôn cô, lần này bàn tay lớn của Đông Phùng Lưu trực tiếp dò vào bên trong quần áo của Đường Tinh Khanh...



Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu quấy rối đến ý loạn tình mê, nhưng đầu óc vẫn còn duy trì được chút tỉnh táo, giọng nói của cô đứt quãng: “Anh xem... Đây đều là anh... anh, cưỡng ép tôi...”



Nói xong, còn làm động tác tượng trưng đẩy đẩy người Đông Phùng Lưu ra, với sức lực của cô căn bản không thể đẩy Đông Phùng Lưu ra được.



Đông Phùng Lưu cúi đầu ngậm môi cô, mơ mơ màng màng nói: “Đừng nói gì...”



Đường Tinh Khanh bị Đông Phùng Lưu cắn không chịu được kêu thành tiếng, âm thanh vừa bật ra khỏi miệng, Đường Tinh Khanh lại xấu hổ ngậm miệng lại, tiếng kêu của cô quá quyến rũ, ngay cả chính cô cũng không thể nghe tiếp nữa.



Đồng thời trong lòng cô cũng thầm mắng chính mình, tại sao lại không có tiền đồ như vậy, lúc nào cũng bị Đông Phùng Lưu khống chế, nằm ở trạng thái bị động, ngay cả cơ hội phản kháng cô cũng không có.



Cô căn bản không muốn làm chuyện này với Đông Phùng Lưu!



Đúng lúc Đường Tinh Khanh đang nghĩ xem nên làm thế nào để ngăn cản Đông Phùng Lưu làm chuyện đó với mình, thì Đông Phùng Lưu lại dừng lại ngay bước cuối cùng, anh hôn Đường Tinh Khanh thật sâu, hai chiếc lưỡi dây dưa quấn quýt hồi lâu, Đông Phùng Lưu mới buông cô ra.



Giọng nói bởi vì ham muốn mà trở nên khàn khàn của anh nói với cô: “Anh đi tắm...”



Nói xong anh đứng dậy, không làm bước cuối cùng kia với cô.



Đường Tinh Khanh ngơ ngác nhìn bóng lưng của Đông Phùng Lưu, cô rất muốn hỏi anh tại sao lại đột nhiên dừng lại, nhưng Đông Phùng Lưu đã đi vào phòng tắm để tự giải quyết rồi...



Sao lại thế, lương tâm của Đông Phùng Lưu trỗi dậy tha cho cô sao, trước đây Đông Phùng Lưu không phải là người nói chuyện tử tế như vậy, anh muốn lăng nhục cô thế nào thì lăng nhục thế ấy, muốn lúc nào thì lúc ấy, chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô.
Bị Đông Phùng Lưu nghe thấy tiếng bụng kêu kêu to như tiếng sấm, Đường Tinh Khanh thẹn quá hóa giận ném gối về phía anh, quát: “Anh mới đói bụng ý! Là bụng của anh đang kêu! Không phải em!”



“Được rồi.” Đông Phùng Lưu cũng không vạch trần Đường Tinh Khanh, ánh mắt của anh trêu chọc nhìn cô, cười nói: “Là anh đói bụng, bây giờ có thể mời cô thư ký nhỏ nấu cơm cho ông chủ ăn được chưa?”



“Ăn ăn ăn, cho anh ăn no chết luôn!” Đường Tinh Khanh thẹn quá hóa giận đứng lên, chạy như bay vào nhà bếp.



Đợi sau khi Đường Tinh Khanh đóng cửa nhà bếp lại, cô mới dựa vào cửa thở phì phò, cô sờ sờ lồng ngực của mình, mới biết hóa ra tim mình đập nhanh như vậy.



Trời ạ, cảm giác như hôm nay quan hệ giữa cô và Đông Phùng Lưu tiến triển quá nhanh!



Mặc dù cô đã từ chối Đông Phùng Lưu, nhưng Đông Phùng Lưu căn bản không quan tâm, vẫn dùng thái độ mập mờ ấy đối xử với cô. Cho dù Đường Tinh Khanh biết khả năng anh chỉ chơi cô qua đường là rất cao, nhưng cô vẫn không thể đẩy Đông Phùng Lưu ra, ngoài miệng thì nói bị cưỡng ép, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, cô cũng đang hưởng thụ điều đó.



Đường Tinh Khanh không muốn thừa nhận ý nghĩ xấu xa này của mình, sao cô có thể như vậy chứ, Đông Phùng Lưu là kẻ thù của cô, sao có thể để kẻ thù của mình tùy ý bắt nạt như vậy được.



Tuy nói như vậy, nhưng Đường Tinh Khanh lại không biết phải đối mặt thế nào với Đông Phùng Lưu, phải từ chối anh thế nào thì anh mới không dùng thái độ đó đối xử với mình nữa.



Cô rất muốn xé bỏ lớp mặt nạ giả dối này xuống, thế nhưng giờ vẫn chưa tìm được tung tích của con trai cô, cô chỉ có thể nhẫn nhịn.



Được rồi, mặc kệ Đông Phùng Lưu có thật sự thích cô hay không, cô cũng phải lợi dụng mối quan hệ này, tìm cơ hội để Đông Phùng Lưu dẫn mình về nhà, xem có phải anh đã giấu Đường Ngũ Tuấn ở trong nhà hay không!



Cô nhất định phải nhanh lên, không thể tiếp tục với Đông Phùng Lưu như vậy nữa!