Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 236 : Rốt cuộc cậu và anh ta có quan hệ gì_

Ngày đăng: 18:35 30/04/20


“Đường Tinh Khanh? Không phải Đường Tinh Khanh sao?” Đông Phùng Lưu khẽ giật mình. Anh vừa tỉnh ngủ đã bị người ta chỉ vào mặt mà mắng, vì vậy sắc mặt tối sầm xuống. Ngoài Đường Tinh Khanh thì anh đều có dáng vẻ lạnh như băng đối với người ngoài, lập tức lên tiếng châm chọc: “Cô là ai? Tôi biết cô sao?”



“Anh…” Phương Minh tức giận đến mức không nói ra lời, lúc này cô ấy mới nhớ ra chuyện Đông Phùng Lưu mất trí nhớ. Lúc nãy vừa nhìn thấy Đông Phùng Lưu, cô ấy quá kích động, cho rằng anh vẫn giống như trước, lại dùng sức mạnh ép buộc Đường Tinh Khanh, nhục nhã Đường Tinh Khanh…



Phương Minh còn đang cảm thấy hôm nay bản thân tới thật đúng lúc, nếu không bạn thân của cô bị người ta bắt nạt cô cũng không biết.



Nhớ đến chuyện Đông Phùng Lưu mất trí nhớ, Phương Minh có chút sững sờ, nhưng nhìn dáng vẻ lạnh nhạt khinh thường người khác của Đông Phùng Lưu, Phương Minh lại tức giận vô cùng.



Phương Minh không chút nghĩ ngợi, nhanh miệng nói: “Đông Phùng Lưu! Anh đừng tưởng rằng anh mất trí nhớ thì…”



“Phương Minh!” Nghe thấy Phương Minh định nói chuyện sáu năm trước ra, Đường Tinh Khanh vội vàng cắt ngang, sau đó không thèm quan tâm đến vẻ mặt nghi ngờ của Đông Phùng Lưu, cô vội vã kéo Phương Minh vào trong phòng.



Đóng cửa lại, Đường Tinh Khanh trách cứ Phương Minh: “Vừa rồi cậu kích động quá đấy! Cậu đừng nói ra chuyện mất trí nhớ của anh ta… Nếu cậu nói ra, anh ta sẽ nghi ngờ vì sao cậu lại biết nhiều chuyện như vậy, đến lúc đó thì cả hai chúng ta đều sẽ bị bại lộ, nhất định anh ta sẽ không bỏ qua cho tớ đâu!”



“Cậu đừng nói với tớ mấy chuyện này!” Phương Minh dù biết chính mình lỡ miệng, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, cô ấy tức giận nhìn Đường Tinh Khanh: “Cậu thành thật nói cho tớ biết đi, vì sao Đông Phùng Lưu lại ở trong nhà của cậu, rốt cuộc anh ta có làm gì cậu không?”



Cái gì phải đến cũng đến, Đường Tinh Khanh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nghiêm túc nói với Phương Minh: “Mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu! Hôm qua tớ và anh ta tăng ca nên về muộn, hơn nữa gần đây Đông Phùng Lưu quá mệt mỏi, nhà của tớ lại gần công ty cho nên Đông Phùng Lưu đã đề nghị đến nhà của tớ ngủ một đêm. Tớ và anh ta hoàn toàn trong sạch, anh ta cũng không ép buộc tớ làm gì cả!”
Đường Tinh Khanh dựa vào tường, im lặng nhìn dáng vẻ của Đông Phùng Lưu, thầm nghĩ trong lòng đây đúng là thế giới chỉ nhìn vào mặt, chỉ cần là người đẹp trai thì cho dù làm gì cũng khiến người ta thấy đẹp mắt.



Đông Phùng Lưu sửa sang quần áo xong, nhìn thấy Đường Tinh Khanh đứng một bên, anh hỏi cô: “Em an ủi được bạn mình rồi hả?”



“Ừm…” Thấy dáng vẻ không thèm để ý chút nào của Đông Phùng Lưu, trong lòng Đường Tinh Khanh có chút bối rối. Cô cứ nghĩ rằng Đông Phùng Lưu sẽ tra hỏi cô Phương Minh là ai, vì sao lại nói mấy lời kia với anh…



Đây là lần đầu tiên Đường Tinh Khanh cảm kích Đông Phùng Lưu như vậy, cô đi đến gần Đông Phùng Lưu, nhẹ nhàng nói với anh: “Tổng giám đốc… Anh có muốn đi làm trước không? Tôi và bạn tôi còn có việc, có lẽ sẽ đến công ty muộn một chút…”



“Em không đi ăn sáng với anh sao?” Đông Phùng Lưu nhíu mày nhìn Đường Tinh Khanh.



“Không được!” Đường Tinh Khanh không chút nghĩ ngợi, lập tức từ chối, sau đó châm chọc: “Tổng giám đốc cũng đâu phải trẻ con, chẳng lẽ bữa sáng cũng cần có người hầu hạ sao?”



Đông Phùng Lưu nhếch môi cười, anh nhìn chằm chằm vào bờ môi căng mọng của Đường Tinh Khanh, nói một câu đầy ẩn ý: “Chẳng phải em đã sớm biết anh không phải là trẻ con hay sao?”



“Được rồi, đừng nói linh tinh nữa!” Phương Minh vẫn chờ cô trong phòng, Đường Tinh Khanh cũng không rảnh rỗi để dây dưa với Đông Phùng Lưu. Cô đẩy Đông Phùng Lưu ra ngoài, tức giận nói: “Anh mau đi đi, có chuyện gì chờ tôi đi làm rồi nói sau.”