Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 261 : Cục cưng kéo dây tơ hồng

Ngày đăng: 18:35 30/04/20


Lời của Đường Tinh Khanh khiến Đường Ngũ Tuấn động đậy không yên, thằng bé thoát ra khỏi lòng Đường Tinh Khanh, bò lên ngồi trên giường nhìn Đường Tinh Khanh, giọng nói nghiêm túc lại mang theo chút phấn khởi, hỏi: “Mẹ, mẹ đồng ý với yêu cầu của Ngũ Tuấn rồi sao? Rốt cuộc mẹ đã đồng ý ở bên bố rồi?”



Đường Tinh Khanh tức giận kéo Đường Ngũ Tuấn vào trong chăn, không vui nói: “Mẹ nói lúc nào? Mẹ nói không mang con về Mỹ nữa, ở đây với con một thời gian, đợi khi nào con nghĩ thông rồi thì lúc đó mẹ sẽ quay về với con.”



Nghe vậy, Đường Ngũ Tuấn bĩu môi, cậy mạnh đá chân một cái, ngạo mạn nói: “Con sẽ không nghĩ thông đâu, mẹ, mẹ không ở bên bố, con sẽ mãi mãi không nghĩ thông, bố con, bố con...”



Nói rồi, Đường Ngũ Tuấn bắt đầu làm nũng trong lòng Đường Tinh Khanh.



Đường Ngũ Tuấn ngây thơ cố chấp nói, Đường Tinh Khanh vốn nên giận mới phải, nhưng sau khi nghe được câu nói kia của thằng bé, cô lại không giận được nữa, mũi chua xót, Đường Tinh Khanh hít mũi một cái, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Đừng làm rộn, nhanh ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai mẹ đưa con đi ra ngoài chơi.”



“Đi ra ngoài chơi?” Lời của Đường Tinh Khanh thành công dời đi sức chú ý của Đường Ngũ Tuấn, thằng bé hưng phấn nhìn Đường Tinh Khanh, hỏi: “Với ai? Đi chơi với bố sao?”



“Không phải!” Đường Tinh Khanh dùng ngón tay đẩy đầu Đường Ngũ Tuấn ra, tức giận nói: “Cả ngày chỉ biết đến bố, trong mắt con có còn người mẹ là mẹ đây không? Hả?”



“Hì hì...” Bị Đường Tinh Khanh dạy dỗ, Đường Ngũ Tuấn không hề cảm thấy tội lỗi, cười mờ ám, ánh mắt thằng bé nhìn Đường Tinh Khanh, nghiêm túc nói: “Ai nó trong mắt con không có mẹ, mau nhìn ánh mắt chân thành của con, bóng ngược trong mắt con không phải chỉ có mình mẹ thôi sao?”



Thằng bé này, tuổi còn nhỏ đã biết nói lời ngon ngọt rồi? Sao lại giống bố thằng bé như vậy?



Đường Tinh Khanh tuy bất mãn trong lòng nhưng vẫn bị lời nói cử chỉ của Đường Ngũ Tuấn chọc vui, cô cười nói: “Được rồi, đừng đùa nữa, cho con được hời mà còn ra vẻ phải không? Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải ra ngoài chơi.”




“Sao em không đi làm?” Đông Phùng Lưu mở miệng chất vấn.



Đường Tinh Khanh nhíu mày, từ hôm qua sau khi Đông Phùng Lưu rời đi, cô đã quyết định sẽ không đi làm nữa, cũng nghĩ đến Đông Phùng Lưu sẽ có phản ứng này, lập tức nói giọng khiêu khích: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ không đi làm nữa, tôi đã nói rồi, tôi muốn đi, anh không ngăn nổi tôi đâu.”



“Muốn đi? Phí bồi thường vi phạm hợp đồng chưa trả, em đã muốn rời cương vị công tác, hậu quả em gánh nổi không?” Giọng Đông Phùng Lưu trầm xuống, rõ ràng là bắt đầu không vui.



“Thế hả?” Đường Tinh Khanh thong thả ngồi trên giường, nói: “Nhưng hôm qua tôi đã tìm hiểu rồi, công ty căn bản không có luật vi phạm hợp đồng với nhân viên rời khỏi cương vị công tác, rõ ràng là anh tự nói tự quyết định! Anh dọa tôi mà thôi! Đông Phùng Lưu, tôi không tin sự uy hiếp của anh, mấy cái đó vô dụng với tôi!”



“...”



Nghe thấy lời của Đường Tinh Khanh, bên kia im lặng một lát, sau đó, Đường Tinh Khanh nghe thấy tiếng gọi điện thoại của Đông Phùng Lưu, đoán chừng là anh cầm một chiếc điện thoại khác gọi.



Đường Tinh Khanh không khỏi nghi ngờ, mặc dù không biết Đông Phùng Lưu muốn làm gì, cô vẫn lẳng lặng nghe, không cúp điện thoại.



Điện thoại bên kia nhanh chóng được bắt máy, Đường Tinh Khanh cũng không biết đối phương nói gì, chỉ nghe thấy Đông Phùng Lưu nói đơn giản một câu: “Giám đốc Triệu, bây giờ tôi muốn quy tắc nhân viên của công ty chúng ta có thêm một quy định ngay lập tức: Người vào công ty chưa đầy một năm, muốn rời khỏi cương vị công tác cần nộp phí vi phạm hợp đồng là ba tỷ rưỡi. Nghe rõ chưa?”



Bên kia dường như lại nói gì đó, Đông Phùng Lưu mới cúp máy, sau đó anh chậm rãi nói với Đường Tinh Khanh: “Sao nào, bây giờ có phải giả thành thật rồi không? Đường Tinh Khanh, phí bồi thường vi phạm hợp đồng thế nào?”