Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 269 : Con sẽ nuôi bố nuôi cả đời

Ngày đăng: 18:36 30/04/20


Nếu hiện thực đơn giản như Đường Ngũ Tuấn nói thì tốt biết bao.



Có thể sống như ở Mỹ, có thể tiếp tục làm bạn với Tịch Song... Nhưng bây giờ, Tịch Song không còn xem cô như bạn nữa, quan hệ của bọn họ từ sau khi Tịch Song tỏ tình cũng đã thay đổi.



Mặc dù Đường Tinh Khanh ngoài mặt vẫn theo thói quen nói đùa hắn, nhưng đôi khi Tịch Song biểu hiện ra sự nặng tình, lại khiến cô muốn dừng lại.



Cục diện như vậy quá xấu hổ, nhưng những thứ này Đường Ngũ Tuấn không hề biết, cô cũng không muốn cho Đường Ngũ Tuấn biết, nếu thằng bé biết người bố nuôi bản thân luôn kính trọng lại thích mẹ mình thì thằng bé sẽ nghĩ sao đây?



Đến lúc đó khiến thằng bé còn nhỏ như vậy mà lại bị kẹt giữa Đông Phùng Lưu và Tịch Song, cô không muốn khiến Đường Ngũ Tuấn rơi vào hoàn cảnh khó xử.



Đường Tinh Khanh nhìn vẻ mặt vui mừng của Đường Ngũ Tuấn, không đành lòng đánh vỡ ảo tưởng của thằng bé, nhưng vẫn tức giận nói: “Nghĩ hay quá nhỉ... Con cũng không suy nghĩ một chút, nếu hai chúng ta ở nhà bố nuôi, nếu sau này bố nuôi có bạn gái thì làm sao đây, nếu dẫn về nhà mà nhìn thấy hai chúng ta, chẳng phải sẽ khiến người ta có cơ hội hiểu lầm sao.”



“Đến lúc đó nếu bố nuôi con cô độc cả đời, để mẹ xem con làm sao dám đối mặt với bố nuôi.”



Nghe thấy lời nói của Đường Tinh Khanh, Đường Ngũ Tuấn nói như điều hiển nhiên: “Có gì to tát chứ, bố nuôi sẽ không cô độc một mình đâu, bố nuôi còn có chúng ta, sau này con lớn lên, con sẽ nuôi bố nuôi cả đời.”



Đường Ngũ Tuấn nói vô cùng tự mãn, Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ trừng mắt nhìn thằng bé một cái, dạy dỗ: “Đâu có dễ dàng như con nói chứ, bố nuôi con cần con nuôi chắc? Bố nuôi nhiều tiền hơn con nhiều đó.”



Nghe vậy, Đường Ngũ Tuấn vẫn bày ra bộ dạng không ai bì được, ngạo mạn nói: “Chưa chắc nhé, bây giờ bố nuôi nhiều tiền hơn con thôi, chờ con lớn lên, nhất định sẽ tài giỏi hơn bố nuôi, đến lúc đó, dù bố nuôi không lấy vợ sinh con, đợi đến khi bố nuôi già đến nỗi không đi được nữa thì, bố nuôi vẫn có đứa con trai hiếu thuận là con đây.”




Thấy vậy, Đường Tinh Khanh buông miếng sandwich trong tay xuống, nói với Tịch Song: “Đi thôi, tôi cũng ăn no rồi.”



“Được.” Tịch Song cười khoái trá, hắn ôm lấy Đường Ngũ Tuấn, dặn người giúp việc chuẩn bị đồ đạc, sau đó ôm Đường Ngũ Tuấn ra gara.



Đồng thời, trong lòng Tịch Song cũng có tính toán riêng, chỉ khi trói buộc Đường Tinh Khanh như vậy, chắc chắn không bao lâu sau, cô sẽ thích mình.



...



Cứ như vậy, Tịch Song dẫn Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn đi chơi khắp thành phố A, ngày hôm sau, Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn đều đã mệt lả, Đường Ngũ Tuấn coi như vẫn có tinh thần quấn lấy Tịch Song muốn lần sau đi chơi thêm lần nữa.



Tịch Song thể hiện lúc nào cũng sẵn sàng.



Ngày hôm sau, Tịch Song lại trở về trạng thái bận rộn, Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn buồn bực ở trong biệt thự, có chút buồn chán.



Cảm giác thời gian lại trở về ngày tháng ở Mỹ, lúc Tịch Song rảnh rỗi, bọn họ sẽ đi ra chơi một chút, lúc Tịch Song bận thì ai làm việc nấy.



Đường Ngũ Tuấn chơi máy vi tính ở trong phòng, cuối cùng vẫn không nhịn được chạy đến trước mặt Đường Tinh Khanh oán giận.