Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 271 : Bố ruột vs bố nuôi

Ngày đăng: 18:36 30/04/20


Bây giờ Đường Ngũ Tuấn cứ mở miệng là gọi bố, vốn dĩ hắn rất muốn nghe tiếng gọi này từ miệng Đường Ngũ Tuấn.



Thật không ngờ, bây giờ nghe rồi, lại không phải gọi hắn.



Nghĩ thế, ý đồ trả thù Đông Phùng Lưu càng mạnh mẽ, hắn phải nhanh chóng hủy hoại Đông Phùng Lưu, vậy thì Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn mới toàn tâm toàn ý trở về bên hắn, ba người bọn họ sẽ sống những ngày vui vẻ vô lo như lúc ở Mỹ.



Lửa giận của Tịch Song âm thầm bùng phát, khi hắn nghe được Đường Ngũ Tuấn đòi gọi điện thoại cho Đông Phùng Lưu, mà Đường Tinh Khanh lại không nói gì, hắn mở cửa phòng đi vào.



Thấy Đường Tinh Khanh ngồi xổm trước mặt Đường Ngũ Tuấn, đang kéo tay thằng bé, vắt óc suy nghĩ một cái cớ.



Tịch Song cười với Đường Ngũ Tuấn, nói: “Ngũ Tuấn, bố nuôi đã trở về.”



Nói rồi, hắn dang cánh tay, sẵn sàng đón Đường Ngũ Tuấn nhào tới bất cứ lúc nào.



Nếu mọi ngày sau khi trở về, Tịch Song bày ra tư thế đó, Đường Ngũ Tuấn nhất định sẽ mừng rỡ nhào vào lòng Tịch Song.



Tuy nhiên, vừa nãy bọn họ đã cãi nhau về Đông Phùng Lưu, tuy Đường Ngũ Tuấn vẫn giữ lý trí nhưng thằng bé vẫn đang ép Đường Tinh Khanh ra quyết định, lúc này Tịch Song vào, không phải là vừa đúng lúc cho Đường Tinh Khanh một đường lui sao.



Trong lòng Đường Ngũ Tuấn có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cho Tịch Song một chút thể diện, cười nói với hắn: “Bố nuôi rốt cuộc đã về.”



Thế nhưng, không mừng rỡ nhào tới như mọi ngày.



“...”
Nam Cường Thịnh sửng sốt một lúc mới hiểu được Đông Phùng Lưu đang nói gì, khi anh ta biết cuối cùng Đường Tinh Khanh vẫn trốn đi, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ và thương xót, Đường Tinh Khanh à, sao phải khổ vậy chứ.



Sáu năm trước đã trốn khỏi Đông Phùng Lưu một lần, bây giờ lại thêm một lần, cô làm tổn thương Đông Phùng Lưu nhiều lần như vậy, chẳng lẽ không phải là một kiểu tàn nhẫn sao.



Nhìn Đông Phùng Lưu nổi trận lôi đình suýt chút nữa sắp nổ tung, Nam Cường Thịnh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: “Lưu, bây giờ tôi còn không biết cô ấy đi đâu... Cậu bình tĩnh lại đã, chúng ta đợi đến ngày mai xem, có thể ngày mai cô ấy về thì sao?”



Lúc đầu Đông Phùng Lưu vẫn chưa tin lời của Nam Cường Thịnh, tâm trạng của anh tệ đến mức hận không thể đi giết người, anh không thể nào chấp nhận được sự thật Đường Tinh Khanh đột nhiên rời bỏ anh, rõ ràng hôm qua vẫn tốt đẹp...



Nhưng dưới sự khuyên giải và an ủi của Nam Cường Thịnh, Đông Phùng Lưu đành cắn răng tỉnh táo lại, anh sẵn lòng cho Nam Cường Thịnh thêm một ngày, nếu trong vòng một ngày anh ta vẫn không thể tìm ra Đường Tinh Khanh, anh sẽ tự mình ra tay!



Nam Cường Thịnh vốn cho rằng Đường Tinh Khanh có điều khó nói, không muốn nói với Đông Phùng Lưu nên anh ta tìm hiểu tình hình trước.



Nam Cường Thịnh về đến nhà, điều đầu tiên chính là gọi cho số điện thoại ở Mỹ của Đường Tinh Khanh, nhưng thật không ngờ số ở Mỹ đã bị gạch bỏ rồi. Nam Cường Thịnh rơi vào đường cùng, lại gọi vào số trong nước của Đường Tinh Khanh nhưng lại tắt máy, không ai nghe.



Để điện thoại di động xuống, Nam Cường Thịnh rùng mình, cảnh tượng như vậy y hệt sáu năm trước. Sáu năm trước, Đường Tinh Khanh cũng đột nhiên biến mất không nói tiếng nào, gọi điện thoại không ai nghe, đến nơi cô ở trước đây cũng không tìm thấy.



Để lại cả nhóm bạn bè lo lắng có phải cô bị kẻ xấu bắt cóc hay không



Bị buộc vào đường cùng, Nam Cường Thịnh đành đi tìm Phương Minh, Phương Minh lại cười nhạo anh ta, nói: “Tôi không biết anh đang nói gì, Đường Tinh Khanh không ở chỗ tôi. Nếu Đường Tinh Khanh thật sự đột nhiên biến mất, cô ấy sẽ giống như sáu năm trước, chỉ vì rời bỏ Đông Phùng Lưu, tôi ủng hộ cách làm của cô ấy, tôi cũng sẽ không giúp anh đi tìm cô ấy. Anh dẹp ý nghĩ này đi!”



Hành động của Phương Minh quả thực khiến Nam Cường Thịnh vô cùng thất vọng, tuy rất đau lòng nhưng anh ta cũng biết Phương Minh đứng ở lập trường của Đường Tinh Khanh để nói.