Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 273 : Trở lại bên cạnh đông phùng lưu

Ngày đăng: 18:36 30/04/20


Đường Tinh Khanh, em cho rằng em trốn thì anh không có cách nào tìm được em sao? Hừ...



Đông Phùng Lưu lạnh lùng lắc lư ly rượu vang trong tay, uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy nói với Nam Cường Thịnh: “Bắt đầu làm việc đi!”



...



Lại nói đến Đường Tinh Khanh bên này, sau khi trải qua lần Đường Ngũ Tuấn ương bướng ép hỏi trước đó, hễ rảnh rỗi thì thằng bé lại lấy danh nghĩa không đi làm mà gọi cho Đông Phùng Lưu để ép buộc mình, để mình đến công ty Đông Phùng Lưu làm, để cô và bố ruột hòa hợp.



Đường Tinh Khanh bị Đường Ngũ Tuấn thúc giục đến mức phiền muộn, cuối cùng ngay cả lời nói dối cũng lười soạn cho Đường Ngũ Tuấn nghe, chọn cách mặc kệ thằng bé.



Nhưng dù sao cũng là con trai của Đường Tinh Khanh cô, Đường Ngũ Tuấn nào có dễ gạt như vậy, cuối cùng, Đường Ngũ Tuấn uy hiếp nói: “Mẹ, nếu mẹ không chịu đi làm, vậy thì con sẽ đứng ra tìm bố, cho dù mẹ thu điện thoại di động của con cũng vô ích, đừng quên con còn có máy tính!”



“...”



Cuối cùng, Đường Tinh Khanh bị thúc giục không nhịn được, cô tức giận mắng: “Đường Ngũ Tuấn con im ngay cho mẹ, mẹ sẽ đi làm, nhưng mẹ đi làm chỉ vì không muốn ăn không ở không ở chỗ bố nuôi con, không phải vì muốn hòa thuận với bố con! Con đừng mơ tưởng nữa!”



Thấy Đường Tinh Khanh rốt cuộc cũng chịu thua, Đường Ngũ Tuấn cười hi hi đắc ý, nói: “Không sao, chỉ cần mẹ đồng ý đến công ty bố làm việc là được.”



Tuy nhiên, Đường Tinh Khanh thật sự sẽ đến công ty của Đông Phùng Lưu làm việc sao?



Đáp án là không đời nào.



Ngày hôm sau, biết được Đường Tinh Khanh muốn đi làm, Tịch Song nói: “Tại sao em lại muốn đi làm, ở chỗ của anh, anh hoàn toàn có thể nuôi hai mẹ con em, em không cần phải đi làm.”
Đường Tinh Khanh thả lỏng người dựa vào phía sau một chút, giọng nói vui vẻ: “Sao có thể, tôi vất vả lắm mới thoát khỏi bể khổ, đương nhiên sẽ không tự chuốc lấy khổ! Tôi thực sự chịu không nổi cả ngày Ngũ Tuấn lải nhải bên tai tôi, không có cách nào, đành lừa thằng bé nói tôi muốn đến công ty Đông Phùng Lưu làm.”



Nghe vậy, Tịch Song cúi đầu cười, hắn nhìn Đường Tinh Khanh qua kính chiếu hậu, hỏi: “Em đã lừa Ngũ Tuấn ra ngoài, vậy lát nữa em định làm thế nào, muốn đi đâu?”



“Ừm...” Đường Tinh Khanh trầm ngâm một chút, tối hôm qua cô đã suy nghĩ, vẻ mặt thành thật nói với Tịch Song: “Đương nhiên là đi tìm việc làm rồi, tôi trở về nghề cũ. Tôi nói rồi, tôi không thể ăn không ở không ở chỗ anh, bất kể nói thế nào tôi cũng muốn kiếm một ít tiền tiêu vặt.”



“Nghề cũ, thiết kế quảng cáo sao?” Tịch Song nghi ngờ hỏi.



Nghe Đường Tinh Khanh nói, Tịch Song hoàn toàn yên tâm, chỉ cần Đường Tinh Khanh không trở lại công ty Đông Phùng Lưu làm, việc gì cũng dễ thương lượng.



Đường Tinh Khanh vui vẻ gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi cũng chỉ biết kỹ năng nghề này, còn thư ký gì gì đó, tôi cũng không muốn trải nghiệm lần nữa.”



Nói rồi, cô bày ra dáng vẻ bị ép bức, làm sao biết được cô đã nếm bao nhiêu vị đắng từ công ty của Đông Phùng Lưu.



Thấy vậy, Tịch Song cười cười, tâm trạng cũng xuôi xuôi, cười nói với Đường Tinh Khanh: “Đã như vậy, công ty bạn anh đang tìm nhà thiết kế, em qua đó làm đi.”



Ây da, đây không phải là đi cửa sau sao?



Đường Tinh Khanh sửng sốt, vội vàng từ chối: “Bỏ đi... không ổn lắm đâu...”



Tịch Song liếc mắt nhìn Đường Tinh Khanh từ kính chiếu hậu, cười nói: “Có gì không tốt, lẽ nào em không tự tin với năng lực của em? Huống chi, không phải em nói tìm việc rất phiền phức sao, lúc này vừa hay có một cơ hội như vậy, vì sao không đi thử xem.”