Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 291 : Tối qua hai người đã làm gì_

Ngày đăng: 18:36 30/04/20


Nói xong, cô ta trưng bộ mặt đầy tổn thương nhìn Đông Phùng Lưu, vừa đi về phía anh vừa ấm ức nói: “Lưu, tại sao người phụ nữ này lại ở đây, tối qua có phải hai người ở cùng nhau không...”



“Doãn Thu Ngọc!” Doãn Thu Ngọc còn chưa nói hết câu, Đông Phùng Lưu đã cắt ngang lời cô ta.



Đông Phùng Lưu bỏ chén đĩa trong tay xuống, sắc mặt anh vô cùng khó coi, nói với Doãn Thu Ngọc: “Không phải tôi đã nói rồi à, không được sự cho phép của tôi thì không được tùy tiện vào nhà tôi, cô đến đây làm gì?”



“Lưu, đã mấy ngày anh không đến tìm em rồi, lẽ nào em lo cho anh, đích thân đến thăm anh cũng không được à?” Giọng Doãn Thu Ngọc vô cùng ấm ức, khi ánh mắt cô ta liếc đến Đường Tinh Khanh lại chuyển sang tức giận: “Lưu! Em biết anh có ý với người phụ nữ này, lúc trước anh đi thành phố B em cũng không chấp nhặt chuyện cũ nữa, anh dắt con anh đến đến công ty, em cũng nhịn, nhưng anh lại còn dám đưa cô ta về nhà! Không phải anh đã nói, anh không thích phụ nữ đến nhà anh nhất hay sao?”



“Tôi đưa ai về nhà không đến lượt cô quản.” Thái độ của Đông Phùng Lưu vô cùng lạnh lùng, dáng vẻ không muốn ngó ngàng đến Doãn Thu Ngọc.



Thấy vậy, trong lòng Doãn Thu Ngọc lạnh đi rất nhiều, không ngờ Đông Phùng Lưu lại không nể mặt mũi cô ta ngay trước mặt người khác như vậy, lại còn xem như là lẽ đương nhiên.



Doãn Thu Ngọc vô cùng căm giận, cô ta muốn xé bộ mặt của Đông Phùng Lưu xuống, muốn hủy hôn ước này. Bộ mặt như vậy, cô ta thật sự không nhìn được.



Nhưng nếu như hủy bỏ hôn ước này, bao nhiêu cố gắng của cô ta coi như phí công à? Có lẽ Đông Phùng Lưu đối với Đường Tinh Khanh chỉ là nhất thời muốn nếm thử hoa thơm cỏ lạ mà thôi, đợi đến lúc anh không cần Đường Tinh Khanh nữa rồi thì Doãn Thu Ngọc lại vì chuyện cỏn con này mà bỏ mất việc lớn à?



Doãn Thu Ngọc không nỡ tử bỏ người đàn ông vừa ưu tú lại lắm tiền này, tuy cô ta cũng đã từng trải qua cảm giác nếm thử vị của những người đàn ông khác, nhưng kỹ thuật trên giường của bọn họ không bằng Đông Phùng Lưu, hơn nữa, gia thế và tài sản của bọn họ cũng không sánh kịp với Đông Phùng Lưu!
Không! Việc này sao có thể được chứ! Nếu như nghe theo lời Đông Phùng Lưu có nghĩa là cô thật sự sẽ đánh mất anh! Chuyện như thế này, có đánh chết Doãn Thu Ngọc cũng không nghe theo.



Lúc này, Doãn Thu Ngọc sợ hãi quỳ xuống trước mặt Đông Phùng Lưu, cầu xin: “Đừng... đừng mà, đừng đuổi em đi! Em thật sự biết lỗi rồi, xin anh đừng ghét bỏ em! Ai mà không có chuyện quá khứ không hay chứ, huống hồ chúng ta là quan hệ đính ước hôn thê đã lâu năm, anh không thể đối xử với em như vậy được.”



Doãn Thu Ngọc khóc tấm tức như mưa, Đường Tinh Khanh nghe tiếng khóc nức nở của cô ta mà cảm thấy không nuốt nổi cơm nữa. Cô mất hứng đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, tự mình đi ra ngoài.



Thấy Đường Tinh Khanh đi rồi, Đông Phùng Lưu cũng không còn tâm trạng đôi co với Doãn Thu Ngọc nữa, anh có vẻ mất kiên nhẫn đứng dậy, lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng khóc lóc nữa, bây giờ tôi phải đi làm, có chuyện gì nói sau.”



Sự lạnh nhạt của Đông Phùng Lưu đã đả kích Doãn Thu Ngọc, trong lòng cô ta rất căm tức, căn bản không thể nén xuống được.



Bây giờ cô ta đã quỳ xuống rồi, Đông Phùng Lưu vẫn không bất kỳ dấu hiệu mềm lòng nào, con tiện nhân Đường Tinh Khanh rốt cuộc đã cho anh ăn bao nhiêu bùa mê thuốc lú mà anh lại đối với cô lạnh lùng vô cảm đến vậy.



Doãn Thu Ngọc biết lúc này không thể để chuyện này qua được, cô ta vội vàng ôm lấy chân Đông Phùng Lưu, mặt đầy vẻ tổn thương, giọng nói bi phẫn cao vút: “Lưu, có phải anh định hủy hôn ước với em không?”



Chân Đông Phùng Lưu bị Doãn Thu Ngọc túm lại, anh quay lưng về phía Doãn Thu Ngọc, cô ta căn bản không hề nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh.