Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Chương 293 : Thuần phục mèo hoang
Ngày đăng: 18:36 30/04/20
Cho người đến ép cô uống, hay là Đông Phùng Lưu tự mình bón cô uống, dựa vào tính cách của Đông Phùng Lưu, cách thứ hai có khả năng rất cao, nhưng dựa theo những gì mà cô có thể nghĩ tới được, có lẽ cách còn lại có vẻ càng cực đoan hơn.
Cả quá trình không được tốt đẹp cho lắm, Đường Tinh Khanh không dám nghĩ sâu, không khỏi mím môi một cái, trong lòng nghĩ, dù sao cũng chỉ là một cốc cà phê thôi mà, vừa nãy chính mắt cô cũng đã nhìn thấy Đông Phùng Lưu uống, tuyệt đối sẽ không có thứ gì không sạch sẽ đâu.
Nếu đã như vậy, sao cô lại không dám uống chứ.
Đường Tinh Khanh nhướng mày, bước lên một bước, nhấc cốc cà phê lên hớp một ngụm, cà phê hơi nóng, cũng không thể uống hết trong một hơi được.
Đường Tinh Khanh cầm cốc cà phê nói với Đông Phùng Lưu: “Tôi ra ngoài uống.”
“Không.” Đông Phùng Lưu thẳng thừng từ chối đề nghị của Đường Tinh Khanh, anh hất hất cằm, chỉ về phía sô pha, cương quyết nói: “Em phải uống hết cốc cà phê này trong tầm mắt của anh.”
Đường Tinh Khanh liếc mắt về phía sô pha, trong lòng có chút tức giận, nhưng không thể hiện ra bên ngoài.
Đường Tinh Khanh thầm nghĩ, ngồi thì ngồi, dù sao vừa hay cô cũng muốn nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút, có cơ hội làm biếng một cách chính thức thế này, sao cô phải chạy chứ?
Thế là Đường Tinh Khanh cầm cốc cà phê đi đến ghế sô pha, nhâm nhi từng ngụm một, thỉnh thoảng còn lật mấy tờ báo trên bàn lên xem, Đường Tinh Khanh coi như Đông Phùng Lưu không hề tồn tại, ngồi trên sô pha như không coi anh ra gì.
Chắc có lẽ trên đời này chỉ có mỗi mình Đường Tinh Khanh mới dám hỗn xược trước mặt ông chủ như vậy thôi,
Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh như vậy cũng không để ý, anh tiếp tục với đống công việc của mình, mắt chẳng biết vô tình hay cố ý mà vẫn chú ý đến động tĩnh của Đường Tinh Khanh.
Đợi sau khi Đường Tinh Khanh uống cà phê xong, đứng đậy đi thẳng về phía cửa, Đông Phùng Lưu mới nhận ra được ý đồ của cô, bèn lên tiếng chặn lại: “Đợi đã.”
Nghe thấy vậy, Đường Tinh Khanh lại dừng lại một lần nữa, cô im lặng không lên tiếng nhìn Đông Phùng Lưu, nghĩ xem anh lại muốn giở trò gì nữa.
Đông Phùng Lưu đặt Đường Tinh Khanh ngồi lên bàn làm việc chất đầy tài liệu, trong cả quá trình, nụ hôn của anh không hề ngừng lại, bàn tay vẫn vuốt ve làn da nhẵn bóng của cô, tiện tay tóm chặt đôi tay của Đường Tinh Khanh, khiến cho cô không thể nào giãy giụa được.
Chính vào lúc Đông Phùng Lưu muốn tiến hơn một bước nữa với Đường Tinh Khanh thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Người vừa đến nhìn thấy cảnh trước mắt, không khỏi ngẩn người ra, tiếp theo, anh ta lúng túng nói: “Hai người tiếp tục... hai người tiếp tục...”
Nói xong, Nam Cường Thịnh lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh đều đờ người ra, hứng cảm đã bị người khác cắt ngang, cũng không có ý muốn tiếp tục nữa, Đông Phùng Lưu buông Đường Tinh Khanh xuống, đứng dậy.
Sắc mặt Đường Tinh Khanh có chút khó coi, cô chỉnh trang lại quần áo lộn xộn của mình lại cho ngay ngắn, ánh mắt oán hận lườm Đông Phùng Lưu một cái, sau đó không nói không rằng bước ra khỏi phòng làm việc.
Nam Cường Thịnh đang đứng chờ ở bên ngoài thấy cửa được mở ra từ bên trong, người bước ra còn là Đường Tinh Khanh, mặt anh ta có chút lúng túng, vô thức giơ tay lên, nói: “Hey, Tinh Khanh, lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.” Sắc mặt Đường Tinh Khanh không được tốt cho lắm, cô gật đầu, quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn Nam Cường Thịnh, rảo bước như chạy nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh.
Nam Cường Thịnh nhìn theo bóng lưng rời đi của Đường Tinh Khanh, mới bình tĩnh lại được sự lúng túng trong lòng, khóe môi không khỏi kéo lên một một nụ cười hài lòng, xem ra, hai bọn họ phát triển không tệ nha, không uổng công bản thân anh ta đã lo lắng bao nhiêu ngày.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Đường Tinh Khanh nữa, Nam Cường Thịnh mới quay người bước vào phòng làm việc.
Thấy Đông Phùng Lưu đang ngồi với bộ mặt trầm mặc, Nam Cường Thịnh không khỏi chọc ghẹo: “Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi.”
Đông Phùng Lưu lạnh lùng quét mắt nhìn Nam Cường Thịnh một cái, hừ lạnh một tiếng không trả lời.