Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 69 : Sự hống hách độc tài của đông phùng lưu

Ngày đăng: 18:33 30/04/20


Đường Tinh Khanh chỉ chỉ lúc anh đúng lúc định hỏi, Đông Phùng Lưu lại dậm chân đi xuống nhà, tay trái cầm một chiếc vali, tay phải thì kéo tay Đông Phùng Lâm, kéo anh ra ngoài.



“Anh, anh làm gì vậy?” Sự xuất hiện đột ngột của Đông Phùng Lưu khiến Đông Phùng Lâm cảm thấy kì lạ, nhưng lại không phản kháng được sức mạnh trong tay Đông Phùng Lưu.



Đường Tinh Khanh cũng theo họ ra ngoài, phát hiện Đông Phùng Lưu đang tranh chấp gì đó với Đông Phùng Lâm.



“Em không, em không đi!” Đông Phùng Lâm kích động lên một cách khác thường, liên tục đẩy Đông Phùng Lưu đang kéo tay mình ra.



“Sau khi em trở về thì gây thêm rắc rối cho anh, ở lại đây thì không chịu học hành đàng hoàng, cũng không giúp anh quản lí công ty, thì chi bằng em cút đi xa hơn chút, để anh không nhìn thấy thì đỡ bực.



Đông Phùng Lưu thả tay Đông Phùng Lâm một cách dứt khoát. Nhưng lại không có sự chuẩn bị để Đông Phùng Lưu rời xa khỏi mình.



“Vé đã mua sẵn rồi, em đi ngay lập tức.” Đông Phùng Lưu cho dù có nới chuyện với em trai mình, vẫn như đang hạ mệnh lệnh vậy, khiến Đông Phùng Lâm mấy lần định tức giận mà đều không dám.



Đông Phùng Lâm nhăn mày lại nói to: “Cho em một lí do.”



Đông Phùng Lưu dường như rất không hài lòng với câu nói đó của Đông Phùng Lâm, hắn lạnh lùng nói: “Lí do sao? Anh cần thiết phải cho em bất kì lí do nào sao? Lời anh nói, đó là mệnh lệnh, cho dù em có là em trai anh cũng phải làm theo, không được chất vấn!”



Đông Phùng Lâm vội vàng như sắp nhảy lên: “Đông Phùng Lưu! Anh nghĩ bản thân anh là ai, tại sao có thể ra lệnh cho tôi.”



Đông Phùng Lưu không hề tức giận, ngược lại cười một cái, hắn vỗ vai Đông Phùng Lâm nói: “Nghe anh, không sai đâu, chuyện này là tốt cho em, không phải em thích học nhạc sao? Anh có thể tìm một ngôi trường âm nhạc cao cấp nhất ở nước ngoài cho em. Chỉ cần…”



“Tôi không cần!” Đông Phùng Lâm không đợi Đông Phùng Lưu nói hết liền bày tỏ quan điểm của bản thân.



Đông Phùng Lưu dường như có chút bất lực, mặc dù nhìn trông có vẻ đối với Đông Phùng Lâm cũng lạnh lùng vô tình, nhưng dù thế nào đi nữa, Đông Phùng Lâm vẫn là em trai ruột của anh, làm sao anh lại có thể không quan tâm đến cậu ấy chứ?



Đông Phùng Lưu thở dài một tiếng, ghé sát vào tai của Đông Phùng Lâm, không biết là nói cái gì.




Lúc này, lại một xe xông đến.



Đông Phùng Lưu liếc mắt một cái, biết chắc chắn lại là đồng bọn của mấy người này, thế là hét to với Đường Tinh Khanh: “Đi theo tôi, nhanh lên!”



Lời vừa nói ra, Đông Phùng Lưu bèn kéo Đường Tiểu Kha chạy về xe của mình.



Đường Tinh Khanh biết cứ đánh như thế này cũng không phải là cách, trong lúc hoảng loạn liền móc điện thoại trong túi anh ra, định tìm người giúp.



“Đồ ngốc, sao lúc trước cô không nghĩ ra?” Đông Phùng Lưu nói xong thì rên lên một tiếng, lưỡi dao trong tay và hai con dao của bọn côn đồ trước mặt liền chạm vào nhau, phát lên tiếng kim loại chói tai.



Còn Đường Tinh Khanh lại nhìn thấy trong những tia lửa, một tên côn đồ giơ dao lên, định chém xuống lưng của Đông Phùng Lưu, mà anh ta lại hoàn toàn không thể giơ tay ứng phó được!



Đường Tinh Khanh giật mình thảng thốt, cũng không biết điều gì thúc đẩy cô một tay đẩy Đông Phùng Lưu ra, sau đó đột nhiên xông lên phía trước.



Dao của tên đó chém vào tay của Đường Tinh Khanh, lúc này Đông Phùng Lưu cũng quay lại, dùng toàn bộ sức lực đá bụng chân của tên đó ra.



Bốp!



Lưỡi dao vẫn cứ chém trúng vào Đường Tiêu Khả, có điều chỉ là một vết dài hẹp trên cánh tay cô, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.



Màu đỏ của máu, màu trắng của làn da, nhìn trông càng đau lòng hơn.



Lúc này, Đông Phùng Lưu bị shock mạnh, có chút khó hiểu nhìn người con gái trước mặt, dù thế nào thì anh ta cũng không dám tin khung cảnh chân thực xảy ra trước mắt.



Cô ấy lại có thể không một chút do dự như vậy đỡ lấy một dao cho anh!