Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 76 : Niềm vui mới của anh ta

Ngày đăng: 18:33 30/04/20


Đường Tinh Khanh tức giận tới mức phát run.



“Đông Phùng Lưu, La Vũ Hạo đã từng nói chắc chắn, anh ấy đã buông tha tôi rồi, lần này anh ấy ra nước ngoài cũng là vì thực hiện lời hứa lần trước với anh, anh ấy sẽ cách xa tôi, mong anh đừng có mà không có chuyện gì cũng sinh sự ra nữa.”



“Không có chuyện gì cũng sinh sự!”



Đông Phùng Lưu hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói cho cô biết, Đường Tinh Khanh, những chuyện cô làm tôi đã thấy hết rồi, tôi không tin một chữ nào mà cô nói cả.”



“Đánh chết cái nết không chừa, lẳng lơ, mãi mãi cũng chỉ là lẳng lơ.”



Nói xong câu đó, Đông Phùng Lưu xoay người rời đi, khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy bất ngờ. Cô còn tưởng rằng Đông Phùng Lưu sẽ không bỏ qua cơ hội lần này để sỉ nhục cô, ai ngờ lại chỉ tới trào phúng mấy câu liền rời đi.



Nhưng dù là như thế, Đường Tinh Khanh vẫn cảm thấy rất tức giận và bất lực: “Tuỳ anh có tin không, đồ khốn!”







Cả đêm cô ngủ không ngon, ngày hôm sau, vừa ra khỏi cửa, Đường Tinh Khanh liền thấy bóng lưng của một cô gái.



Dường như nhận ra được ánh mắt của Đường Tinh Khanh, cô gái ấy xoay người lại, ánh mắt lập tức cũng trở nên rất kinh ngạc, hơi hé miệng ra.



“Sao cô lại ở đây?”



Hai người hỏi nhau gần như là đồng thanh, đều tỏ ra rất kinh ngạc. Nhất là Đường Tinh Khanh, cô không ngờ rằng Lưu Nhi Hân mà cô nhìn thấy hôm qua lại xuất hiện ở đây.



Trong khi hai người đang nhìn nhau, cửa phòng mở ra, Đông Phùng Lưu bước ra ngoài.
Đường Tinh Khanh về phòng lấy vali của mình ra, vừa nghĩ về những chuyện quá khứ vừa lấy quần áo cho vào trong vali.



Nỗi tủi nhục như một con dao đâm vào trong lòng cô theo những suy nghĩ đó.



Nhưng Đường Tinh Khanh không nhíu mày, không than vãn, từ đầu đến cuối đều yên tĩnh đến lạ thường.



Lúc cô kéo vali chuẩn bị rời đi, Đông Phùng Lưu xuất hiện trước mặt cô.



“Cô muốn làm gì?” Đông Phùng Lưu chặn trước mặt Đường Tinh Khanh. Bóng đèn trên trần nhà chiếu xuống từ trên cao, sự phản quang khiến anh ta càng thêm lạnh lùng bá đạo.



“Chuyện rất rõ ràng.” Đường Tinh Khanh kéo vali lướt qua Đông Phùng Lưu.



Nhưng ngay sau đó cổ tay Đường Tinh Khanh lại bị bàn tay lạnh lẽo của Đông Phùng Lưu cắn chặt lấy, vì quá đau nên cô buông chiếc vali ra.



Đông Phùng Lưu quăng chiếc va li ra một bên, nhìn bóng lưng của Đường Tinh Khanh nói: “Cô cho rằng nhà họ Đông Phùng là nơi có muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao? Đường Tinh Khanh, cô nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế à? Cô tưởng rằng tôi sẽ tha cho cô dễ dàng như vậy?”



Đường Tinh Khanh không quay lại chỉ nói một cách lạnh lùng: “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Ha! Đông Phùng Lưu, từ trước đến nay tôi chưa từng muốn tới nơi này, tôi đang sống rất tốt bỗng nhiên anh lại chen vào cuộc sống của tôi đưa tôi tới đây, tra tấn tôi.”



“Tôi hỏi anh rốt cuộc tôi đang làm chuyện gì có lỗi với anh?” Đường Tinh Khanh cất cao giọng.



Đông Phùng Lưu giữ chặt lấy vai Đường Tinh Khanh ép cô quay lại đối diện với mình sau đó giữ chặt lấy cái cằm cô sau đó hung ác một cách hung ác: “Cô bị bán tới đây tôi đã trả tiền tôi muốn xử trí thế nào thì sẽ xử trí thế đó cô phải nhớ lấy điều này.”



Hơn nữa cô còn từng làm chuyện có lỗi với tôi, không cần tôi phải nói lại nữa chữ, chính trong đêm tân hôn cô đã tự khiến mình rơi vào vực sâu, tất cả là do cô tự mình chuốc lấy, muốn trách thì trách người mẹ của cô đã đưa một kẻ lẳng lơ như cô tới thế giới này.”