Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 89 : Ai là ba của đứa bé_

Ngày đăng: 18:33 30/04/20


Đường Tinh Khanh ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt khiến cho mình cảm thấy vô cùng khủng bố kia của Đông Phùng Lưu, cô đột nhiên như đã mất đi ngôn ngữ vậy, ngơ ngác ngồi dậy kéo chăn thật chặt rồi lắc đầu mạnh.



Lắc đầu ý là không biết, hoặc là Đường Tinh Khanh căn bản không hiểu ý nghĩa trong lời nói này của Đông Phùng Lưu, ngay cả bản thân cô cũng không nói chính xác được.



Cả người cô đều choáng váng, cũng rất sợ hãi, lẽ nào đứa bé này không phải là của Đông Phùng Lưu?



Khóe miệng của Đông Phùng Lưu nhếch lên một nụ cười trào phúng, giống như là đang tự giễu vậy.



“Hay, hay cho cô đó Đường Tinh Khanh, lấy tôi được hơn một tháng, trong người lại mang thai được hai tháng. Hả? Còn nói mình không phải là người đàn bà dâm đãng ư? Cô nói cho tôi biết, ngay lập tức...”



Đông Phùng Lưu gầm nhẹ, cái hầu kết không ngừng di chuyển lên xuống kia đã biểu hiện sự tức giận đến tột đỉnh của anh ta.



Đường Tinh Khanh vẫn cứ lắc đầu, bây giờ trong đầu của cô chỉ là sự trống rỗng, cô cũng đang nghĩ, thế nhưng lại không biết đáp án. Đường Tinh Khanh lập tức nắm tóc của mình rồi ngửa đầu nói: “Chẩn đoán sai, rất có thể đã chẩn đoán sai.”



Đông Phùng Lưu cười lạnh nói: “Ngoại trừ lần đó, khoảng thời gian gần đây, hầu như là tôi rất ít khi để lại t*ng trùng trong người cô, bởi vì cô không xứng, cô chính là một người đàn bà dâm đãng, tôi chắc chắn sẽ không để cho cô mang thai đứa con của tôi. Bình thường cô cứ thích giả vờ thanh cao như vậy, bây giờ trong bụng lại có đứa con của thằng đàn ông khác, cô còn muốn nói gì nữa, hả?”



Đường Tinh Khanh đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên của mình đã bị người xa lạ kia lấy đi ở trong khách sạn, chẳng lẽ đứa bé này là của người xa lạ kia sao?



Nếu đúng là của người xa lạ kia, vậy cô nên làm gì bây giờ?



Hắn không chỉ cướp đi lần đầu tiên của cô, còn khiến cô mang thai đứa con của hắn, điều càng chí mạng hơn nữa là bây giờ cô chính là vợ của Đông Phùng Lưu!



Đường Tinh Khanh cảm thấy địa ngục dường như đang ở trước mặt mình, còn Đông Phùng Lưu thì đang mang một luồng khí lạnh như băng đứng ở đằng sau lưng cô, anh ta chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái, đã đủ cho cô muôn đời muôn kiếp không trở lại được rồi.



“Tôi không biết... chẩn đoán sai, chắc chắn đã chẩn đoán sai, tin tôi đi, hãy cho tôi đi khám lại một lần, Đông Phùng Lưu, tôi xin anh đó.”
Đường Tinh Khanh cười khổ nói: “Anh Vũ Hạo, anh cho rằng em là một kẻ thích bị tra tấn sao? Thế nhưng em không thể ly hôn với anh ta được, em có nỗi khổ riêng.”



La Vũ Hạo nắm tay của Đường Tinh Khanh: “Em có thể nói cho anh biết, có lẽ anh có thể giúp em, anh sẽ cố hết sức mình để giúp em.”



Thế nhưng vừa nghĩ đến ba mình thì Đường Tinh Khanh lại lắc đầu, nói: “Không cần đâu, cảm ơn anh, anh Vũ Hạo.”



“Ái chà, đây có tính là bắt gian tại trận hay không nhỉ, cô chủ Đông Phùng à, chẳng lẽ đứa con hoang mà cô đang mang trong mình là của người đàn ông này hay sao?”



Lưu Nhi Hân bỗng nhiên đi vào, đúng lúc nhìn thấy La Vũ Hạo cầm tay Đường Tinh Khanh.



La Vũ Hạo buông tay của Đường Tinh Khanh ra, không vui nhìn Lưu Nhi Hân mà nói: “Tôi là anh của Tinh Khanh, cho dù người không biết thì không đáng trách, thế nhưng cô cũng nên chú ý ngôn từ của mình một chút.”



Lưu Nhi Hân cười nói: “Anh? Tôi thấy đứa con hoang của người đàn bà lẳng lơ này là của anh đấy, còn gọi là anh nữa, buồn cười chết đi được.”



Đường Tinh Khanh và La Vũ Hạo cùng nhau nhìn sang với ánh mắt lạnh lùng.



Thế nhưng Lưu Nhi Hân lại không chịu bỏ qua, tiếp tục phun ra một câu khó nghe.



Rốt cuộc thì La Vũ Hạo cũng không nhịn được nữa, anh bước lên trước rồi trực tiếp bóp cổ của Lưu Nhi Hân.



“Anh Vũ Hạo, anh đừng như vậy, sẽ chết người đó.” Đường Tinh Khanh hét to lên, thế nhưng La Vũ Hạo như thể không nghe được vậy.



Giây phút đó, Đường Tinh Khanh nhận ra, trên cơ thể con người luôn luôn tao nhã lịch sự này lại có sát khí, cô rất muốn ra ngăn cản La Vũ Hạo, thế nhưng cơ thể của cô lại cực kỳ suy yếu, ngay cả việc bò xuống giường cô cũng không làm nổi nữa.