Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1 : Bát quái lô (1)

Ngày đăng: 00:43 19/04/20


Chương 1: Bát Quái Lô. (1)



- Nhị ca, nhị ca, huynh tỉnh lại đi!



Trong mơ mơ màng màng, Lâm Tiêu tựa hồ nghe được thanh âm nức nở của một nữ tử, ngay lập tức một cỗ hương thơm thiếu nữ truyền vào trong mũi hắn.



- Ngô!



Lâm Tiêu gian nan mở mắt, rơi vào tầm mắt hắn là một gian phòng sơ sài mà sạch sẽ, một thiếu nữ đang khóc nức nở ôm ấp hắn, nước mắt vờn quanh khiến người nhìn thấy mà thương tiếc.



- Nhị ca, huynh đã tỉnh, huynh rốt cục đã tỉnh!



Nhìn thấy Lâm Tiêu mở mắt, thiếu nữ mừng rỡ bật khóc, trong đôi mắt toát ra vẻ kích động, đôi má lúm đồng tiền hiện lên, khuôn mặt thanh lệ sáng ngời.



- Nhị ca? Ta khi nào lại có muội muội?



Lâm Tiêu cảm giác trong đầu mình nháy mắt như muốn nổ tung, trong đôi mắt hiện lên một tia mê mang, một đoàn trí nhớ hỗn loạn giống như hồng thủy nháy mắt dũng mãnh tràn vào trong đầu óc của hắn.



- A!



Lâm Tiêu đau đớn kêu thành tiếng, gắt gao cau chặt mày.



- Nhị ca, huynh làm sao vậy? Huynh đừng làm muội sợ, nhị ca!



Thiếu nữ hoảng hốt, lúng túng hô lên, trên mặt hiện lên vẻ bất lực sợ hãi.




- Cái gì vậy?



Lâm Tiêu vội vàng nhìn lại, không đợi xem rõ tay phải đột nhiên trầm xuống, trong tay hiện ra một vật vô cùng quen thuộc, chính là Bát Quái Lô mà hắn đã mua trước đó.



- Sao lại thế này? Bát Quái Lô lại xuyên qua cùng mình sao?



Lâm Tiêu nghẹn họng nhìn trân trối Bát Quái Lô vừa chui ra khỏi cánh tay mình, ba chân, hai tai, cả vật thể xanh đen, tựa hồ là sản phẩm đồng thau, nhưng khi gõ vào thanh âm nặng nề, phảng phất như làm bằng đá, mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo khắc ba chữ Bát Quái Lô, trên thân còn có đồ án bát quái, nhưng ngoài ra cũng không còn điểm nào đặc biệt.



Lúc này ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân khe khẽ.



Lâm Tiêu đang chuẩn bị đem Bát Quái Lô giấu dưới mền, nhưng không nghĩ tới nó lại đột nhiên biến mất, trên cánh tay phải của hắn hiện lên đồ án một đỉnh lô, Lâm Tiêu tựa hồ có thể cảm nhận được có một cỗ năng lượng tràn vào trong cơ thể mình, làm dịu lên thân thể của mình.



- Việc lạ, thật sự là kỳ quái!



Được cỗ năng lượng xoa dịu, Lâm Tiêu cảm thấy đại não thật thanh tỉnh, nguyên bản cảm giác suy yếu cũng đã biến mất, thân thể như được hồi sinh trở lại.



- Nếu ông trời cho ta tới nơi đây, ta ở lại đây sống sót cho tốt đi.



Lâm Tiêu cũng không oán trời trách đất, cũng không thống khổ kêu rên, bình tĩnh tiếp nhận tất cả chuyện này.



- Nhị ca, huynh cảm giác thế nào?



Lâm Nhu cẩn thận bưng chén dược canh tiến vào, mùi thuốc đông y thơm ngát tràn ngập trong gian phòng.