Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1005 : Yêu lang màu trắng (1)
Ngày đăng: 00:52 19/04/20
Trong khoảng thời gian này Lâm Tiêu hiểu biết sâu sắc hơn việc tu luyện thần hồn, đã có thể quen thuộc nắm giữ một ít kỹ xảo vận dụng thần hồn. Long gia tặc lưỡi khen không dứt, rất tò mò về thần hồn của Lâm Tiêu. Dù là thời đại viễn cổ thì Long gia chưa từng thấy thiên tài nào có thể nhanh chóng vận dụng thần hồn giống như Lâm Tiêu.
Thần hồn khuếch tán, trong đầu Lâm Tiêu hiện rõ cảnh tượng trong phạm vi mấy trăm dặm. Thần hồn không uổng là thứ mạnh hơn tinh thần lực nhiều, khi thẩm thấu thì lặng lẽ, có thể rõ ràng nắm giữ một chút động tĩnh nào đó xung quanh, có thể xuyên thấu qua nhiều nơi tinh thần lực không thể, giúp ích rất nhiều cho Lâm Tiêu.
Ầm ầm ầm!
Lâm Tiêu lướt qua một dãy sơn mạch, sâu bên trong đột nhiên truyền ra tiếng nổ đinh tai. Thanh âm rít gào xẹt qua, ngọn núi rung rinh, toát ra uy hiếp khủng bố. Dường như có chiến đấu kịch liệt, thường có tiếng người khẽ kêu, thú gầm.
Thần hồn của Lâm Tiêu truy tìm hướng phát ra tiếng gầm, cảnh tượng đập vào mắt hắn. Một đống yêu thú đẳng cấp bát tinh tụ tập lại điên cuồng tấn công một sơn cốc. Trong sơn cốc cường đại xảy ra chiến đấu kịch liệt, độ mạnh thần hồn của Lâm Tiêu không thể rình ngó quá xa, hắn không rõ trong sơn cốc xảy ra chuyện gì.
Long gia lên tiếng:
- Ha ha ha, Lâm Tiêu tiểu tử, ngươi có diễm phúc thật, trong núi hoang rừng vắng này gặp nhiều nữ nhân ai nấy xinh đẹp. Nghe đối thoại của bọn họ dường như là Di Thiên cung gì đó, nếu ngươi ra tay cứu người, nói theo kiểu nhân loại các ngươi là mấy nàng lấy thân báo đáp thì ngươi lời to.
Long gia cười gian, mắt sáng rực.
- Di Thiên cung?
Trên đường đi Lâm Tiêu đã thấy nhiều cuộc chiến đấu giữa yêu thú và nhân loại. Nếu là trước kia Lâm Tiêu đứng ở góc độ nhân tộc sẽ ra tay cứu ngay, nhưng sau khi hiểu biết sâu hơn về các thế lực, hắn đã thay đổi cái nhìn. Tuy nhiên nghe nói đối phương đến từ Di Thiên cung thì Lâm Tiêu không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lúc Lâm Tiêu ở trong tầng thứ bốn chiến trường ma uyên, Uyên Long vương đối chiến với Ma Hồ vương, Lâm Tiêu thì bị Thiên Ma Phệ Hồn Diễm giam cầm. Lâm Tiêu nhớ rõ nữ nhân xinh đẹp tự xưng là cung chủ Di Thiên cung từng cứu hắn một lần, nên mặc kệ đứng ở góc độ nào hắn không thể thấy chết không cứu.
Trước mắt chỉ còn cách chờ tin của Mạn Nhi.
Mạn Nhi là một trong các thiên tài thiên phú cao nhất Di Thiên cung, thiên chi kiêu tử, cùng thiên tài các thế lực, đế quốc khác vào Sinh Tử Quỳnh Lâu được thu hoạch phong phú. Mạn Nhi đi sơn mạch Thiên Vẫn rèn luyện, nếu nàng chạy tới kịp thì nguy hiểm được giải trừ.
Bốn phía tụ tập đông nghẹt mấy chục bát tinh, cửu tinh yêu thú, khiến bọn họ dốc hết sức lực chống trả, cộng với tuyệt kỹ bảo mệnh của Di Thiên cung mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Lâm Tiêu phát hiện trong bầy yêu thú mạnh nhất là con yêu lang màu trắng cửu tinh. Yêu lang màu trắng tọa trấn bầy thú, đôi mắt trắng lạnh lùng nhìn mấy người trong sơn cốc, không nóng nảy bao vây chặt bảy người. Khí thế trên người yêu lang màu trắng cực kỳ đáng sợ, tuy không đến cảnh giới Nửa Bước Vương giả nhưng chỉ còn kém một bước.
Đội bảy người toàn là Quy Nguyên cảnh trung kỳ, hậu kỳ trở lên. Lâm Tiêu khỏi nghĩ cũng biết bọn họ cũng nhóm võ giả đi Sinh Tử Quỳnh Lâu muốn chia chén canh.
Thời gian trôi qua, vẻ mặt Từ Ly càng lúc càng sốt ruột.
Tại sao Mạn Nhi còn chưa đến? Hay bọn họ đã đi quá xa? Nếu Mạn Nhi không đến thì nàng và các đệ tử sẽ chôn xác tại đây.
- Grao grao!
Ầm ầm ầm!
Tiếng yêu thú gầm rống liên tục vang lên, dao động chân nguyên đáng sợ khuếch tán. Trong sơn cốc không ngừng xảy ra kịch chiến, đám người Từ Ly đã đến mức nỏ mạnh hết đà.