Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1012 : Lấy một địch nhiều (1)
Ngày đăng: 00:52 19/04/20
Mắt La Bàn đỏ ngầu:
- Lùi lại hết, tiểu tử này là của ta!
Tự tôn mãnh liệt khiến La Bàn không thể chấp nhận kết quả này, gã tức giận quát:
- Tiểu tử thối, thực lực của ngươi vượt dự đoán của ta, nhưng ngươi nghĩ như vậy là sẽ đánh bại được La Bàn ta sao? Ngây thơ quá! La Bàn ta là thiếu chủ của Phái Vô Cực, mới rồi ta chỉ sơ sẩy, giờ cho ngươi biết được thực lực thật sự của ta!
- Vô Cực Ma Công, Hoàng Tuyền Bích Lạc!
Ong ong ong!
Ma quang màu đen chói mắt bộc phát từ người La Bàn, thoáng chốc toàn thân gã bị ma quang đen bao phủ. Trong nhà đá âm khí lạnh lẽo, khói đen cuồn cuộn tràn ra từ khắp người La Bàn, đôi mắt gã đỏ như ác ma đi ra từ chín tầng địa ngục. Mặt La Bàn lạnh lùng huơ chiến đao màu đen chém xuống Lâm Tiêu.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ vang lên điếc tai, đao khí thô to tung hoành không gì sánh được kèm theo uy thế không thể ngăn cản đến trước mặt Lâm Tiêu. Ma quang màu đen nuốt trọng Lâm Tiêu.
La Bàn cười lạnh lùng:
- Ha ha ha! Tiểu tử thối, chết đi! Đắc tội La Bàn ta thì ngươi đừng mơ sống sót ra khỏi đây!
Vô Cực Ma Công là võ học trấn phái của Phái Vô Cực, thuộc về công pháp thiên cấp cao giai, đệ tử bình thường không được phép tu luyện, một số thiên tài cao cấp cũng không thế. La Bàn tu luyện Vô Cực Ma Công vì nhờ thân phận thiếu chủ Phái Vô Cực. Vô Cực Ma Công tiểu thành ma uy ngút trời, hơn xa một số võ học bình thường, kết hợp đao pháp Hoàng Tuyền Bích Lạc cường đại, dù đối phương có mạnh mấy cũng chỉ có đường chết.
- Tiểu tử này xui quá, đắc tội ai không được cố tình đụng vào La Bàn sư huynh.
- La Bàn sư huynh là thiếu chủ Phái Vô Cực, võ giả bình thường sao có nội tình bằng sư huynh được?
- Vô Cực Ma Công là tuyệt học trấn tông của Phái Vô Cực, uy lực to lớn không gì sánh bằng, tiểu tử kia còn lâu mới đỡ nổi.
Nhóm người bàn tán xôn xao, cười khẩy. Hứa Mạn, Triệu Vô Cực nhíu mày dăm chiêu.
Mọi người chưa trào phúng xong ma quang ngập trời phía trước chợt bừng lên, rồi vang tiếng nổ. Ma quang bao phủ nửa nhà đá bị xẻ đôi, một bóng người bay xéo ra.
Tiếng cười nhạt vang lên:
Cánh hoa tím rơi đầy trời, lòng Lâm Tiêu dâng trào trực giác nguy hiểm. Những cánh hoa bay theo gió, vô cùng rực rỡ, khiến người như rơi vào cảnh tiên. Nhưng nhìn kỹ thì thấy mỗi cánh hoa tím chứa ý cảnh đại đạo cực kỳ thâm sâu, do phù văn huyền diệu tổ thành, xinh đẹp, rực rỡ và trí mạng.
Đóa hoa nào cũng tương đương một kích của Nửa Bước Vương giả bình thường, nhiều cánh hoa kết hợp lại dễ dàng giết bất cứ võ giả mới vào Nửa Bước Vương giả.
- Hư tình giả ý, cực kỳ buồn cười, diệt!
Hứa Mạn vô cùng xinh đẹp, mắt sáng răng trắng, phiên phiên như ngọc, đủ làm nam nhân động lòng. Nhưng ở trong mắt Lâm Tiêu thì Hứa Mạn rất đáng ghét. Lâm Tiêu thúc giục chân nguyên tinh thần, Lôi Đình đao chém ra vòi rồng sấm sét thô to. Đao khí đầy trời bắn ra từ trung tâm vòi rồng cuốn tất cả cánh hoa tím trên bầu trời vào.
Ầm ầm ầm!
Trong tiếng nổ, Lâm Tiêu chém ra vòi rồng đao khí nổ tung, cánh hoa rợp trời không còn một mống, bị cắt nát bấy.
Hứa Mạn đang cười mỉm liền há hốc mồm:
- Cái gì?
Hứa Mạn giật mình, nàng không ngờ đối phương dễ dàng chặn lại công kích của nàng.
Phá mưa hoa tím của Hứa Mạn xong Lâm Tiêu lạnh nhạt nói:
- Có qua mà không có lại thì không lễp hép.
Lâm Tiêu xoay người chém nhát đao.
Lâm Tiêu dung nhập chút cảm ngộ Võ Đồ của mình vào nhát đao đó, kết hợp hai đao ý thập phẩm viên mãn vô tận, tuyệt vọng lại, phát ra ý cảnh khiến mọi người hoảng hốt tinh thần như rơi vào tuyệt vọng, mãi mãi không siêu sinh.
Vẻ mặt Hứa Mạn lộ tia giãy dụa, khi đao quang đến trước mặt thì nàng thoát khỏi ý cảnh tuyệt vọng. Lôi quang màu lam ập tới khiến biểu tình Hứa Mạn cực kỳ khó xem, nàng cắn răng, trong tay bỗng cầm cái lục lạc màu lam.
Đinh đang!
Lục lạc lắc, tiếng chuông trong trẻo tràn ngập nhà đá. Não mọi người nhói đau như bị ngàn vạn cây kim đâm vào óc, biểu tình vặn vẹo hỗn loạn. Mặt Hứa Mạn lạnh lùng lắc lục lạc chặn lại đao quang của Lâm Tiêu.
Lục lạc to cỡ móng cái bỗng chốc trướng to cỡ mấy trượng che đao quang.