Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1041 : Chiến phân đảo chủ

Ngày đăng: 00:52 19/04/20


Đây là một trung niên áo lam, khuôn mặt mập mạp, ánh mắt thật nhỏ nhưng luôn lóe tinh quang, tựa hồ thật vô hại nhưng khí tức đáng sợ tới cực điểm, đặc biệt là thân thể như dung nhập trong hư không, có một loại cảm giác giống như làm cho tinh thần người ta sản sinh ảo giác.



- Người này có lẽ đã có chút lĩnh ngộ trong phương diện không gian áo nghĩa, có thể trở thành phân đảo chủ quả nhiên có bổn sự.



Trong nhận thức của Lâm Tiêu, thực lực các phân đảo chủ có lẽ cao hơn các trưởng lão một chút, hiện tại xem ra thực lực đối phương không thể khinh thường.



- Trần đảo chủ.



Ba trưởng lão liền cung kính hành lễ.



- Là ngươi muốn tìm ta? Quấy rầy ta bế quan thanh tu? Còn đánh bị thương nhiều thành viên chấp pháp điện phân đảo của ta.



Trần đảo chủ đánh giá Lâm Tiêu, ngữ khí lạnh lùng, vẻ mặt không chút thay đổi.



- Đúng vậy, ta chỉ là muốn gia nhập chấp pháp điện mà thôi, nhưng bọn hắn quá kiêu ngạo nên thuận tiện giáo huấn một chút.



Lâm Tiêu bình thản nói.



Mọi người trợn mắt há hốc mồm, ở trước mặt Trần đảo chủ mà Lâm Tiêu vẫn cường thế như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự không biết chữ chết viết như thế nào sao?



- Có can đảm.



Ánh mắt Trần đảo chủ lạnh lùng:



- Vốn lấy thực lực của ngươi nếu muốn gia nhập chấp pháp điện, ta chỉ cần đưa ngươi đi gặp đảo chủ là được, nhưng xét thấy ngươi làm bị thương người của ta, muốn gia nhập chấp pháp điện, trước hết qua cửa ải của ta rồi nói sau, qua không được thì ngươi đi chết đi!



Trong tay hắn hiện ra thanh cự phủ màu lam, ánh mắt hắn đột nhiên cuồng bạo, giống như núi lửa sắp phun tràn.



- Trảm!



Hai tay vung cao chiến phủ, Trần đảo chủ đột nhiên chém thẳng xuống một búa, bên cạnh chiến phủ, không khí tầng tầng nổ tung, hư không nhộn nhạo sóng gợn, không trung như nứt ra lỗ thủng thật lớn, chỉ còn lại thanh chiến phủ vô cùng vô tận, bao phủ hết thảy.




Chiến phủ vung ra, từng vầng sóng gợn không ngừng chấn động, trùng điệp cùng một chỗ, cuối cùng hình thành một cỗ thao quang màu lam thật lớn oanh thẳng hướng Lâm Tiêu.



Oanh!



Oanh!



Oanh!



Hư không run rẩy, uy lực trăm sống nhấc cao lớn tới không tưởng tượng nổi, cả phiến hư không phảng phất như muốn vỡ tung.



- Lợi hại!



Ánh mắt Lâm Tiêu thật chăm chú, mỗi tầng sóng kia như cao tới ngàn trượng, muốn đem thiên địa đều lật ngược, là sóng biển diệt thế.



Lâm Tiêu vung lên Lôi Đình đao, đao ảnh hình thành, nhanh chóng bành trướng, cuối cùng hóa thành lôi đao đỉnh thiên lập địa, đứng ngạo nghễ trong trời không, tựa hồ như dùng một đao xuyên thấu cả không gian.



- Đi!



Lâm Tiêu chém về phía trước.



Như sao băng va chạm địa cầu, chỉ nháy mắt lôi đình đao quang cùng thao quang màu lam va chạm chung một chỗ, bộc phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, từng vầng sóng gợn không gian quét ngang bốn phía, thao quang nổ tung, sóng gợn tán loạn khắp bốn phương tám hướng.



- Một đao này ngày sau gọi là Lôi Chi Trừng Phạt đi.



Trong lòng Lâm Tiêu cảm xúc, đây là từ Võ Đồ mà hắn hiểu được mấy hôm nay, tự sáng tạo ra một đao, uy lực vượt qua toàn bộ đao pháp mà hắn tu luyện ngày trước.



- Thực lực tiểu tử này làm sao mạnh như vậy? Quả thật mạnh tới đáng sợ?



Trần đảo chủ bay ngược ra ngoài, lần này thân thể hắn chấn động thật lớn, khóe môi tràn ra tia máu tươi, nhưng chút tổn thương như vậy đối với hắn mà nói không thấm vào đâu.