Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1057 : Ngộ đạo
Ngày đăng: 00:52 19/04/20
- Đa tạ Trần đảo chủ dẫn đường.
Lâm Tiêu cười cười nhưng vẫn chưa dừng bước, tiếp tục đi tới.
- Cái gì? Người này còn muốn đi vào trong?
- Là thật sự có bản lĩnh hay đang giả vờ?
- Đây là muốn đi vào khu vực có hai không gian đạo văn lực đi.
Mọi người giật mình, địa phương của Trần Bân là cực hạn của Nửa Bước Vương Giả nắm giữ một đạo không gian đạo văn lực, đi sâu hơn cũng được, nhưng xác suất khe không gian xuất hiện quá lớn, bằng vào cảm ngộ một không gian đạo văn lực rất khó nắm giữ được khe không gian tập kích, nếu bị đánh trúng tay chân còn đỡ, nếu bị đánh trúng đầu, chỉ còn con đường chết.
Không ai nguyện ý lấy tính mạng của mình đi mạo hiểm.
Đi tới khu vực này, chung quanh không còn mấy người, nếu không phải phân đảo chủ thì là mấy trưởng lão đỉnh cấp hoặc thủ lĩnh một ít hắc thế lực.
Về phần đảo chủ cùng hai phó đảo chủ càng vào sâu hơn.
Bay thêm một đoạn ngắn, Lâm Tiêu rốt cục ngừng lại.
Hắn ngẩng đầu, phía trước là không gian mảnh nhỏ rải rác, không gian lực như ngân mang bao trùm xuống, nhộn nhạo thành gợn sóng hư vô, khắp bốn phía thường thường có khe không gian tối đen chợt lóe, lộ ra khí tức nguy hiểm.
Đứng ở nơi này, Lâm Tiêu đột nhiên có một tia cảm ngộ, tim của hắn nháy mắt biến thành linh hoạt kỳ ảo, nhắm mắt lại, Lâm Tiêu khoanh chân ngồi xuống, thân hình hoàn toàn dung nhập nơi này, tinh thần lực tán phát, bao phủ khắp bốn phía, tràn ngập thành kính, tìm kiếm đại đạo thuộc về mình.
Dần dần không gian đạo văn lực chung quanh như nhận được lời kêu gọi, điên cuồng tràn tới từ khắp bốn phương tám hướng.
Không gian đạo văn lực bắn ra quang mang hư vô, quay chung quanh Lâm Tiêu, làm cho hắn thoạt nhìn chẳng khác gì một thiên thần.
Nhưng hôm nay bọn họ không còn nghĩ như vậy.
Dựa theo tình hình hiện tại, khi Lâm Tiêu ngộ đạo động tĩnh không khỏi thật quá lớn.
Một khi Lâm Tiêu ngộ đạo xong, thực lực sẽ tăng mạnh, tiếp tục khổ tu thêm vài năm muốn đạt tới trình độ của họ cũng không khó khăn, tới khi đó chỉ sợ vị trí phó đảo chủ của họ sẽ bị uy hiếp.
Nhất định ngăn cản hắn.
Đây là ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu phó đảo chủ mặc áo tro.
Hắn ngẩng đầu nhìn đảo chủ, đôi mắt đảo chủ thâm thúy, không nhìn ra được phản ứng gì.
Trong lòng lão giả áo tro vừa động, hắn kiêng kỵ Lâm Tiêu vượt qua hắn, nhưng đảo chủ cũng chưa chắc không hề kiêng kỵ, nói không chừng còn mạnh mẽ hơn hắn.
Không người nào nguyện ý nhìn thấy người khác leo lên đầu mình.
Ông!
Nghĩ vậy ánh mắt lão giả chợt động, một cỗ không gian dao động vô hình từ trong thân thể hắn phóng thích, hắn đã quyết định xuất thủ, nếu ý niệm của đảo chủ cũng như hắn, tự nhiên sẽ không ngăn trở, nếu không nhiều nhất chỉ bị vài câu quở trách mà thôi.
Một cỗ không gian dao động vô hình nhộn nhạo tràn ra, lặng yên đi tới bên cạnh Lâm Tiêu.
Cỗ dao động này cực nhỏ, ngoại trừ hai phó đảo chủ cùng đảo chủ những người khác không cảm ứng được.
Sắc mặt đảo chủ không chút thay đổi, mà nữ phó đảo chủ đưa mắt nhìn qua đảo chủ, khẽ chớp mắt cũng bình tĩnh lại, trong lòng không khỏi thở dài, nhìn Lâm Tiêu nghĩ thầm, muốn trách thì trách thiên phú của ngươi thật tốt quá, làm cho đảo chủ cũng cảm thấy uy hiếp.