Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1064 : Hỗn nguyên cầu
Ngày đăng: 00:52 19/04/20
- Giao thủ cùng tổng đảo chủ lại là Lâm trưởng lão!
- Tiểu tử này lại dám động thủ với tổng đảo chủ!
Mấy trưởng lão đảo thứ ba có mâu thuẫn với Lâm Tiêu nhìn thấy cảnh tượng kia, khóe môi cười lạnh:
- Ta đã nói qua tiểu tử kia không phải thứ tốt gì, đi tới Đảo Mê Thất tuyệt đối có ý đồ riêng!
- Yên tâm đi, dám đắc tội đảo chủ, hôm nay tiểu tử này hẳn phải chết!
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Bá!
Nữ phó đảo chủ vừa lúc hạ xuống đất trống.
- Lam phó đảo chủ.
Mọi người cung kính hành lễ.
Gật gật đầu, ánh mắt Lam phó đảo chủ nhìn chiến trường, vừa nhìn không khỏi chấn động.
- Giao thủ cùng đảo chủ không ngờ là tiểu tử kia, hay thật, không gian đạo văn lực thật đáng sợ, chỉ một năm ngắn ngủi hắn đã lĩnh ngộ bốn không gian đạo văn lực, cảnh giới trong không gian áo nghĩa đã tới trình độ như thế.
Trong lòng nàng thật khiếp sợ, năm năm trước nàng bước vào cảnh giới Nửa Bước Vương Giả, chỉ mới nắm giữ ba không gian đạo văn lực, không nghĩ tới Lâm Tiêu chỉ mới tới một năm đã đạt tới bậc này, thiên phú như vậy quả nhiên chưa từng được nghe qua.
Bá bá!
Vào lúc này những cao thủ khổ tu trong đạo văn cấm địa đều đi tới, chứng kiến cảnh tượng chiến trường đều trợn mắt kinh ngạc, nhất là nhóm người Trần Bân phân đảo chủ.
Chỉ một thời gian ngắn ngủi ngoại trừ một ít cao thủ đã đi làm nhiệm vụ các cấm địa, toàn bộ Nửa Bước Vương Giả trên Đảo Mê Thất đã tới đầy đủ, vài trăm người đều khiếp sợ chứng kiến một màn trước mắt.
- Thấy thế nào tựa hồ như tổng đảo chủ không áp chế được tiểu tử kia đây?
- Thật sự khó tin, một năm tu luyện vượt qua mười năm của tổng đảo chủ, còn mạnh tới thái quá, tiểu tử này có phải nhân loại hay không!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, một màn trước mắt tuyệt đối không cách nào tin tưởng.
Hai mắt Lưu Diệp đỏ bừng, hai tay siết chặt, hắn không tin Lâm Tiêu có thực lực như vậy, một năm trước khi Lâm Tiêu đánh bại hắn, tuy thật thoải mái nhưng so sánh với tổng đảo chủ vẫn còn kém xa, quả thật là một trời một vực, nhưng chỉ mới qua một năm ngắn ngủi, chiến lực của Lâm Tiêu lại tăng cao thậm chí tổng đảo chủ cũng không thể ngăn cản, điều này hoàn toàn không có khả năng.
Bởi vì tổng đảo chủ còn chưa thi triển toàn lực mà thôi!
Trong lòng hắn nghĩ thầm.
Không chỉ là hắn, những người khác cũng có ý nghĩ như vậy, về phần Lâm Tiêu có thể đánh lui tổng đảo chủ hay không, căn bản là không khả năng, ở Đảo Mê Thất nhiều năm như thế uy áp mà tổng đảo chủ tích lũy đã xâm nhập lòng người.
- Tốt, không hổ là người có thể đánh chết Hứa phó đảo chủ, có tư cách cho ta toàn lực ứng phó!
Một tiếng ầm vang, bụi mù đầy trời, từng khối đá vẩy ra bốn phía, đảo chủ chậm rãi bước ra khỏi đống hoang tàn, ánh mắt của hắn bình tĩnh nhưng lại tràn đầy sát khí.
Một câu nói của hắn lập tức gây nên sóng to gió lớn, khó trách động tĩnh lớn như vậy mà không nhìn thấy Hứa phó đảo chủ, thì ra hắn đã chết trong tay Lâm Tiêu.
Kinh hãi nhất vẫn là Lam phó đảo chủ.
Thực lực Hứa phó đảo chủ xấp xỉ với nàng, đây chẳng phải nói Lâm Tiêu có thực lực giết nàng? Đáng tiếc chỉ với thực lực như vậy muốn đánh bại tổng đảo chủ vẫn chưa đủ.
Đảo chủ đứng xa xa nhìn Lâm Tiêu:
- Không thể không thừa nhận thực lực của ngươi đã vượt qua dự liệu của ta, đáng tiếc kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi, ta có thể lên làm tổng đảo chủ Đảo Mê Thất, ngoại trừ thực lực còn có bảo vật của ta!
Dứt lời, trong tay hắn xuất hiện một kim sắc viên cầu, hướng Lâm Tiêu vung tay ném tới.
- Hưu!
Viên cầu chỉ cỡ quả trứng, trên đường đón gió mà hóa to ra, biến thành hơn trăm thước cao, như một ngọn núi lớn tản mát ra khí tức hỗn độn trấn áp hết thảy.