Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1143 : Phong chi vô ảnh
Ngày đăng: 00:53 19/04/20
- Chỗ này là trời sao?
Lao ra tầng lôi bạo, đập vào mắt Lâm Tiêu là hư không mênh mông tối đen. Trong hư không, các ngôi sao xa xôi yên lặng lơ lửng, kích thích thị giác khiến người rung động.
Cái gọi là vực ngoại là như trời sao thế này. Nhưng trời sao này không phải vô cùng tận mà là bị giam cầm trong thế giới Đại lục Thương Khung, cách một tầng bình chướng thế giới với hư không thật sự.
Vương giả Sinh Tử cảnh ngao du hư không thật ra là ngao du trong vực ngoại trời sao này. Nếu muốn rời khỏi trời sao là chuyện không thể nào, không thể xông phá bình chướng giam cầm trời sao.
Vù vù vù!
Lâm Tiêu bay vào trời sao vực ngoại vô tận, nhẹ nhàng nhảy hóa thành luồng sáng xẹt qua chân trời, như có sao băng bay vút.
Lâm Tiêu kinh ngạc nói:
- Nhanh quá!
Trọng lực, lực cản hầu như không tồn tại ở trời sao vực ngoại vô tận, nên tốc độ của võ giả tăng nhanh gấp mấy lần. Nhưng ban đầu Lâm Tiêu hơi không quen, qua một đoạn thời gian bay lượn thì hắn ghi nhớ ngay loại cảm giác này, thân thể nhanh nhẹn hơn.
Nếu Vương giả Sinh Tử cảnh khác trông thấy cảnh tượng này sẽ rất ngạc nhiên. Năng lực thích ứng của Lâm Tiêu qua đáng sợ. Vương giả Sinh Tử cảnh bình thường muốn bay lượn tự do trong trời sao phải mất mấy canh giờ thích ứng. Lâm Tiêu thì chỉ cần một nén nhang ngắn ngủi là hoàn toàn thích ứng, năng lực như thế khiến người giật mình.
- Dựa theo tình báo thì tọa độ hoang dã cổ địa chắc là trong hư không vô tận phía bên trái ta.
Trong trời sao không có khái niệm trên dưới trái phải, chỉ có tọa độ trời sao, lấy Đại lục Thương Khung làm điểm cơ sở khuếch tán bốn phương tám hướng. Vương giả Sinh Tử cảnh nắm giữ áo nghĩa không gian, rất dễ cảm nhận vị trí của mình ở đâu, dù không thấy Đại lục Thương Khung cũng sẽ không lạc đường. Võ giả Quy Nguyên cảnh thì không được. Nếu Vương giả Sinh Tử cảnh nào đưa võ giả Quy Nguyên cảnh vào hư không, nếu không trông thấy Đại lục Thương Khung thì Quy Nguyên cảnh sẽ bị lạc tại đây, cho đến chết cũng không tìm thấy đường về.
Vù vù vù!
Lâm Tiêu bay trong trời sao, trước mắt hắn là hắc ám vô biên vô hạn, sâu thẳm khó lường. Các ngôi sao hoặc lớn hoặc nhỏ lấp lánh đằng trước, như bảo thạch khảm trong tấm màn đen. Có cách gần, có thật xa xôi tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, không có sự sống, chỉ có tĩnh lặng vô tận.
Dần dần Đại lục Thương Khung thành điểm nhỏ sau lưng Lâm Tiêu rồi mất hẳn.
- Âm Nguyên Lão, xem chúng ta không về Thành Nhân Minh được. Để ta ngăn bọn họ, các ngươi trốn mau!
Nữ nhân áo trắng nói:
- Khuê thúc, muốn đi thì cùng đi. Minh Nguyệt cốc chúng ta không bao giờ bỏ lại tộc nhân.
Nam nhân trung niên sốt ruột khuyên nhủ:
- Âm Nguyên Lão nói như vậy là Chiến Khuê ta đây đã rất tham ãn. Nhưng Âm Nguyên Lão không thể chết tại đây, nếu không ta biết ăn nói sao với tông chủ? Hơn nữa Âm Nguyên Lão ở lại cũng không giúp được gì, ngược lại sống trở về kêu tông chủ báo thù cho ta.
Thiếu nữ lộ vẻ mặt đau khổ:
- Cô cô, ta không bay được nữa.
Các sợi tơ màu lam bò lên khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ, rất là kỳ dị.
Nữ nhân áo trắng lòng chìm xuống:
- Kỳ nhi!
Vào phút quan trọng này mà bệnh của Kỳ nhi lại nổi lên.
Thiếu nữ áo lam chậm lại, bị bảy, tám nam nhân đằng sau đuổi theo, bao vây nàng lại.
- Ha ha ha! Sao các ngươi không trốn nữa đi?
Dẫn đầu man nhân là một nam nhân vạm vỡ mặc áo da, trên mặt có hoa văn quái dị, cơ bắp như cục dá dày nặg, cánh tay thô to còn hơn đùi nhân loại. Nam nhân cao ba thước, nhìn qua tràn ngập lực lượng. Nhìn khí thế trên người nam nhân là cảnh giới Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhị trọng nhân loại.