Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1157 : Huyền diệu vương (1)

Ngày đăng: 00:53 19/04/20


Hắn đường đường Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng, lại quỳ xuống trước mặt một Vương giả Sinh Tử cảnh nhất trọng.



- Tiểu tử, ta muốn ngươi chết.



Nhục nhã vô biên dâng lên trong lòng, Thiểm Đằng Vương toàn lực vận chuyển Chân Nguyên, mạnh mẽ đứng lên, chợt lên tiếng gào thét, trong tay chẳng biết lúc nào xuất hiện một thanh trường tiên, BA~, trường tiên vung vẩy, biến ảo thành bóng đen mờ ảo trùng trùng điệp điệp bạo lướt tới Lâm Tiêu, trường tiên xoắn động, hư không nát bấy, tiên ảnh mờ ảo như một đầu long xà du động, điên cuồng quấn quanh tới Lâm Tiêu, một kích này là một kích nén giận của hắn, uy lực so với quyền pháp lúc trước mạnh hơn không biết bao nhiêu.



Trong lòng của hắn cho rằng, lúc trước chịu thiệt là do hắn nhất thời chủ quan mà thôi, một kích này, hắn dốc hết toàn lực, muốn đối phương nợ máu trả bằng máu.



Đáng tiếc đối với Lâm Tiêu mà nói, một kích này của Thiểm Đằng Vương cũng không mạnh hơn trước bao nhiêu.



- Xem ra ngươi còn chưa hấp thu giáo huấn rồi.



Nhẹ nhàng lắc đầu, Lâm Tiêu nâng lên tay phải, điểm qua một chỉ.



Một chỉ này, không chỉ ẩn chứa uy lực cường đại của Vô Không Đoạt Nguyên Chỉ, lại còn kết hợp với đao hồn chi lực khủng bố, trường tiên Thiểm Đằng Vương tuy rằng đánh đòn phủ đầu, tiên ảnh mờ ảo, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng dưới một chỉ này lại không chỗ lẫn trốn, trực tiếp bị điểm ngay trung ương.



Lực đạo cực lớn theo trường tiên truyền lại đến cổ tay Thiểm Đằng Vương, lập tức trường tiên rời khỏi tay hắn bay ra, từ long xà gào thét biến thành một con rắn chết.



Sau một khắc, chỉ ảnh ù ù tiến về phía trước, dễ như trở bàn tay, thế như chẻ tre đanh tan hộ thể chân nguyên của Thiểm Đằng Vương, hung hăng đánh lên đằng giáp màu đen của đối phương.



Cót kẹtzz



Thanh âm đằng giáp vặn vẹo vang lên, Thiểm Đằng Vương phun ra một ngụm máu tươi, hung hăng bay ra ngoài, ngã ở phía xa, áo giáp Vương phẩm nơi ngực hắn bị móp sâu vào, hiện lên một dấu ngón tay rõ ràng, chỗ rìa thì vặn vẹo bạo liệt.



Chẳng những Thiểm Đằng Vương, mà ngay cả mấy người bên cạnh hắn cũng giống như vậy, dưới chỉ uy quét ngang đều chật vật bay ra ngoài, khóe miệng ứa máu, nguyên một đám đứng lên hoảng sợ nhìn Lâm Tiêu, đối phương căn bản không đặt mục tiêu trên người bọn hắn, chỉ là công kích từ chỗ Thiểm Đằng Vương phát tán ra thôi đã đơn giản quét bay mấy người bọn hắn rồi.



Chênh lệch quá xa.
- Đi, chúng ta tiếp tục tìm phủ đệ.



Vường giả còn lại của Đế quốc Võ Linh đều kinh hãi nhìn Lâm Tiêu, tên hậu bối này, quả thực quá mạnh mẽ



- Thiểm Đằng Vương, mấy người các ngươi còn ở đó làm gì, nhìn cái gì vậy, ánh mắt đó. . .



Giọng Ngụy Đào vang lên:



- Sao hả? Vừa rồi Lâm Tiêu giáo huấn các ngươi, các ngươi còn chưa nếm đủ, còn muốn thêm lần nữa phải không?



Lâm Tiêu quay đầu nhìn lại.



Mấy người Thiểm Đằng Vương nhìn Lâm Tiêu trong mắt tràn đầy hoảng sợ, sâu trong hoảng sợ lại che dấu không cam lòng và phẫn nộ.



- Nếu như ngươi không phục thì cứ đến, Lâm Tiêu ta phụng bồi, bất quá đến lúc đó, ta không ngại. . . Hảo hảo dạy bảo các ngươi đâu, hiện giờ còn không cút cho ta?



Mấy người Thiểm Đằng Vương nào còn dám dừng lâu, lập tức quay về phủ đệ mình dọn dẹp đồ đạc



- Đi thôi.



Lâm Tiêu và Tiêu Càn bọn hắn cùng nhau đi vào sâu bên trong.



Sau một lát, Lâm Tiêu tìm được một phủ đệ diện tích khá lớn, phủ đệ bực này, Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng bình thường cũng không dám đơn giản chiếm cứ, cũng chỉ có Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng đỉnh phong mới dám bình yên vào ở, với tư cách là đệ nhất nhân của Đế quốc Võ Linh tại thành Nhân Minh hiện giờ Lâm Tiêu tự nhiên không chút do dự vào ở.



Trên một mảnh đất trống khu vực ngoại vi Đế quốc Võ Linh, mấy người Thiểm Đằng Vương nhìn vào khu vực Đế quốc Võ Linh ở phía sau, sắc mặt căm giận.