Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1226 : Bỏ lỡ cơ hội (2)

Ngày đăng: 00:53 19/04/20


- Trên người kẻ này có được mùi vị Thiên Hỏa. Phải giết hắn, nuốt Thiên Hỏa.



Thấy mọi người phân tán bỏ chạy, thân hình Linh Dương Long Cương Hỏa phân chia, hóa thành những đạo ánh sáng Hỏa Diễm màu vàng chói lung linh chia nhau truy theo tất cả vương giả Nhân Tộc và Yêu Vương. Đồng thời, trong số tất cả Hỏa Diễm màu vàng chói lung linh phân tán ra thì cái lớn nhất, đúng là đuổi theo hướng Lâm Tiêu .



- Hống! Hống! Hống!



Hỏa Diễm Cự Long đã chia nhỏ rít gào, nhanh chóng tới gần.



- Đáng chết, khí tức Hỏa Diễm truy theo hướng chúng ta tại sao cường đại như vậy ?



Đi theo phía sau Lâm Tiêu, hai người Kim Kiếm Vương và Vô Song Vương sắc mặt khó coi. Trong nháy mắt, Hỏa Diễm Cự Long đã chia nhỏ lại đuổi kịp, nó phân ra hai đạo ánh sáng màu vàng chói lung linh, một tả một hữu nhằm về phía Kim Kiếm Vương và Vô Song Vương.



Không có bất cứ phản kháng gì, cả hai người đều bị thương. Chân trái Kim Kiếm Vương bị xuyên thủng, bụng Vô Song Vương bị xuyên thủng, thân thể hai người do Hỏa Diễm thiêu cháy đang chậm rãi hòa tan, lực lượng sinh mệnh nhanh chóng mất đi.



- Đáng chết, Kim Kiếm Tung Hoành.



- Phi Túng Thuật.



Sống chết trước mắt, Kim Kiếm Vương và Vô Song Vương không còn có tâm tư tiếp tục đuổi giết Lâm Tiêu, tốc độ trong nháy mắt tăng mạnh gấp đôi. Hai người chia nhau một tả một hữu, lướt vào thông đạo chi nhánh mà vội vàng bay đi về hướng lối ra khỏi Hỏa Diễm Sơn .



Bọn họ biết rõ ràng, chỉ cần Lâm Tiêu không chết thì tuyệt đối sẽ phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài. Mà muốn rời khỏi Hỏa Diễm Sơn, chỉ có duy nhất lối ra ngay từ đầu kia. Cứ ôm cây đợi thỏ thì cũng có khả năng lại được Dung Hỏa Thần Quả .



Hỏa Diễm Cự Long đã chia nhỏ không hề truy kích hai người. Nó che giấu khí tức, đánh về hướng Lâm Tiêu .



Giờ phút này, ở cửa hang động Hỏa Diễm Sơn.



Một đám vương giả ngay từ đầu bị đuổi đi sắc mặt khó coi tụ tập ở chỗ này.



- Kim Kiếm Vương quả thực khinh người quá đáng, cho là thực lực của chính mình mạnh là có thể chiếm lấy Dung Hỏa Thần Quả sao.



- Đúng vậy, thật sự đáng ghét.



Một đám người thần sắc phẫn nộ, lại không thể làm gì được.
- Không, ta không muốn đợi ở nơi này .



- Đi, chạy mau.



Trong tiếng kêu la hốt hoảng sợ hãi, rất nhiều Võ Giả vốn đang canh giữ ở lối vào Hỏa Diễm Sơn lập tức giải tán, trong nháy mắt không còn bóng dáng.



Trong hang động Dong Viêm, Lâm Tiêu nhanh chóng bay đi, liên tiếp lủi qua không biết bao nhiêu thông đạo. Hắn bay rất lâu, lúc này mới ngừng lại được.



- Tựa hồ đã bỏ rơi được nó rồi.



Hạ xuống trên một khối nham thạch màu đỏ, Lâm Tiêu lẩm bẩm nói.



- Không tốt .



Đột nhiên, trong lòng Lâm Tiêu sinh ra báo động, cả người liền phóng lên cao.



- Ầm ầm!



Nham thạch dưới chân bị nện ầm ầm nát bấy, Hỏa Diễm màu vàng chói hừng hực thiêu đốt, làm cho mặt đất Hỏa Diễm Sơn đều bị đốt thành kết tinh màu đỏ thẫm, nhiệt độ kinh người.



Hỏa Diễm màu vàng chói ngưng tụ, hóa thành một đạo Hỏa Diễm Cự Long đã chia nhỏ.



- Nguy hiểm thật, mới rồi nếu như chậm hơn một chút, không chết cũng phải bị trọng thương.



Giữa không trung, Lâm Tiêu nheo mắt lại, đánh giá Cự Long Hỏa Diễm màu vàng chói trước mắt. Con Cự Long này, vẻn vẹn là một bộ phận của Linh Dương Long Cương Hỏa trước đây, vẫn còn không đến mức khiến cho Lâm Tiêu hoảng loạn mà chạy.



- Nhân loại, ta có thể cảm nhận được khí tức của Thiên Hỏa trên người của ngươi, giao ra Thiên Hỏa, ta tha cho ngươi khỏi chết.



Hỏa Diễm Cự Long trôi nổi trên bầu trời, đôi mắt nhìn chăm chú Lâm Tiêu, nó phát ra âm thanh ù ù.



Lâm Tiêu sửng sốt một phen, con này vẻn vẹn là một bộ phận Hỏa Diễm do Linh Dương Long Cương Hỏa phóng ra, không ngờ có được linh trí, hơn nữa tựa hồ còn không thấp. Kết quả này trái lại khiến cho Lâm Tiêu có chút bất ngờ.