Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1251 : Hàn băng vương
Ngày đăng: 00:54 19/04/20
Đôi mắt Hàn Băng Vương càng thêm băng sương.
- Lâm Quảng Vương, ngươi có gan, muốn ta giết chết ngươi, ta không làm, ta thật muốn xem tiểu tử ngươi rốt cục còn có thể kiên trì bao lâu!
Hàn Băng Vương giẫm mạnh chân phải, từng luồng hàn băng lực truyền vào người Lâm Quảng Vương, không ngừng đóng băng trái tim hắn, huyết nhục cùng khung xương của hắn, thống khổ sâu tận xương tủy.
- Ha ha…khụ khụ…
Lâm Quảng Vương phun ra máu tươi:
- Hàn Băng Vương, hay là ngươi chỉ có chút năng lực này, cái gì mà mười vương giả đỉnh phong, chỉ là chó má!
- Ngươi…muốn chết!
Ánh mắt Hàn Băng Vương tràn ngập sát cơ, hận không thể một cước giết chết Lâm Quảng Vương, nhưng vẫn gắng gượng nhịn xuống.
Ở trong Thành Nhân Minh động thủ với võ giả thế lực khác, hắn đã làm trái quy định trong thành, nhưng nếu có Linh Diệt Vương bảo vệ, nhiều nhất chỉ bị chút xử phạt, so sánh với việc hoàn thành mệnh lệnh được ban thưởng, căn bản không tính là gì, nhưng nếu hắn giết chết Lâm Quảng Vương trong thành, hậu quả sẽ thật lớn, đây là quy củ nghiêm ngặt của Thành Nhân Minh từ khi thành lập tới nay, nếu hắn làm như thế, chỉ sợ không ai bảo hộ được hắn, chẳng những là hắn, thậm chí cả Linh Diệt Vương cũng không dám làm như vậy.
- Tiểu tử, ngươi tiếp tục càn rỡ, có bản lĩnh đời này ngươi đừng rời khỏi Thành Nhân Minh, nếu không ta nhất định lấy mạng của ngươi!
Hàn Băng Vương truyền âm cho Lâm Quảng Vương, thanh âm băng sương.
- Xuy!
Lâm Quảng Vương giễu cợt một tiếng:
- Thậm chí uy hiếp cũng không dám ngang nhiên nói ra, Hàn Băng Vương cái gì, mười vương giả đỉnh phong cái gì, ta xem ngươi chỉ là một đống phân chó!
- Hỗn đản!
Hàn Băng Vương tức tối đá một cước lên người Lâm Quảng Vương, trực tiếp đá bay hắn ra ngoài, máu loãng cùng băng tra bay loạn trên không trung, hàn băng lực mãnh liệt làm Lâm Quảng Vương thống khổ vặn vẹo run rẩy toàn thân.
- Các ngươi thật quá đáng, thật nghĩ mình có thể vô pháp vô thiên!
Ở một bên, Chỉ Lực Vương toàn thân đẫm máu cả giận nói.
- Vẫn còn quá đáng hơn!
Hàn Băng Vương vung tay phải, đoàn hàn băng phong bạo hình thành, hóa thành băng nhận phong bạo đầy trời thổi quét về hướng Lâm Quảng Vương, một kích này nếu đánh trúng Lâm Quảng Vương phải mất nửa mạng.
- Bởi vì thịt trên thân hắn là thịt thối.
Lâm Tiêu chân thật trả lời.
- Nguyên lai thịt của hắn là bị thối sao.
Tiểu Viêm liên tục lắc đầu, nói:
- Tiểu Viêm không ăn thịt thối, tiểu Viêm chỉ ăn thịt thơm ngon.
Dứt lời, ánh mắt tiểu Viêm nhìn Hàn Băng Vương mang theo vẻ xem thường.
Hai người nói chuyện đã sớm làm mọi người xung quanh cười to.
Ánh mắt Hàn Băng Vương lạnh băng muốn giết người.
- Hỗn đản, chết đi cho ta!
Gầm lên một tiếng giận dữ, Hàn Băng Vương nhảy lên đấm thẳng một quyền, oanh long một tiếng, trên nắm tay ngưng tụ hàn băng, hóa thành hàn băng phong bạo đem hai người trước mặt nhấn chìm, băng áo nghĩa giống như đóng băng cả mặt đường.
- Hừ, dám đánh ta cùng Lâm Tiêu ca ca, tiểu Viêm muốn đánh ngươi!
Sưu!
Không đợi Lâm Tiêu ra tay, tiểu Viêm đã toát ra ngoài, nắm tay nhỏ vung thẳng về hướng Hàn Băng Vương.
- Tiểu Viêm, đừng đánh chết người!
Lâm Tiêu lớn tiếng nhắc nhở.
Nghe được lời này, những người vây xem chung quanh đều lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã, Lâm Tiêu bị choáng váng hay sao, đó chính là Hàn Băng Vương, hắn lại để một tiểu hài tử đừng đánh chết Hàn Băng Vương, nói giỡn hay sao.
Mà hài tử kia chẳng lẽ không muốn sống nữa hay sao.
- Lâm Tiêu ca ca, ngươi yên tâm đi!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiểu Viêm bĩu môi, nắm tay nhỏ bé mập mạp đánh thẳng tới Hàn Băng Vương.