Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1265 : Chiểu trạch quái

Ngày đăng: 00:54 19/04/20


Thần sắc Phi Loan Vương lạnh lùng nhìn đăm đăm vào Mê Thất chiểu trạch, diễn cảm thập phần ngưng trọng.



- Yên tâm đi, chúng ta đi tới tìm bảo điện mà không phải chịu chết!



Sưu sưu sưu…



Mười tám cường giả phân thành hình tam giác tiến về phía trước.



Bên trong đầm lầy một mảnh tĩnh mịch, thỉnh thoảng có bọt khí bốc lên, sau đó lâm vào yên lặng, như không có nửa điểm sinh cơ.



Mọi người vô cùng cẩn thận, dọc đường không dám thả lỏng.



Trong nháy mắt vài canh giờ trôi qua, dọc theo đường đi không phát sinh nửa điểm dị thường.



- Mê Thất chiểu trạch này tựa hồ cũng không có gì đi?



Tà Thử Vương luôn căng thẳng thần kinh, lúc này hơi có chút thả lỏng nói.



- Cẩn thận một chút tốt hơn.



Đại Tế Ti lên tiếng, ánh mắt quan sát bốn phía, không hề thả lỏng:



- Chỗ này chính là Phế khu Cổ Thần, nếu không gặp nguy hiểm thì tốt nhất, một khi gặp phải, chúng ta sẽ phiền toái rồi.



Tà Thử Vương bĩu môi, không ý kiến, nhưng có thể nhìn ra được mặc dù ngữ khí của hắn có vẻ thả lỏng nhưng vẫn còn cảnh giác.



Mê Thất chiểu trạch thật lớn, mọi người phi hành thật nhanh, một ngày trôi qua.



Trong một ngày này không hề có chút dị thường, bình tĩnh làm người mệt mỏi.



- Rốt cục còn bao lâu mới có thể đi ra khỏi đầm lầy đáng chết này?



Linh Diệt Vương không nhịn được lên tiếng:



- Nếu như có thể xuyên qua hư không thì tốt rồi, chút cự ly như vậy cần gì phải đi cả ngày, một hai giờ đã đủ.



Liếc mắt nhìn lại, bốn phía đều là sương mù mê mang, bên dưới là đầm lầy tĩnh mịch, dọc theo đường đi mọi người luôn căng thẳng thần kinh, khó trách sẽ mệt mỏi, nhưng không ai dám thả lỏng cảnh giác.
Nhưng ngay lập tức lại có sóng lớn cuồn cuộn cuốn lên, nhấn chìm về hướng mọi người.



Oanh oanh oanh!



Mọi người không ngừng ra tay dập nát sóng lớn, trên bầu trời, bùn lầy văng tung tóe, rơi xuống trên chân nguyên hộ thể của mọi người, chỉ nghe tiếng xuy xuy vang lên, hộ thể chân nguyên bốc lên khói xanh, chân nguyên của sinh tử tam trọng lại bị bùn lầy chậm rãi ăn mòn.



Sắc mặt mọi người đại biến, đây là thứ bùn lầy gì, lại có thể ăn mòn chân nguyên hộ thể của họ, phải biết rằng cường độ chân nguyên của họ không kém hơn vương giả chi binh bao nhiêu, lại không ngăn cản được lực ăn mòn, duy nhất đáng mừng chính là bùn lầy văng lên người chỉ có chút ít, nếu bị sóng lớn bao vây, hậu quả thật không sao chịu nổi.



- Mọi người tụ họp chung một chỗ!



Mọi người cùng quát, lập tức dựa vào nhau.



Oanh long!



Đột nhiên bốn phía đều nhấc lên sóng lớn, vây mọi người tại trung tâm, thậm chí trên không trung đỉnh đầu cũng bị sóng lớn phong bế, hình thành một mật thất đầm lầy.



- Không tốt!



Mọi người kinh hoàng, nếu bị giam cầm, chỉ sợ không ai thoát khỏi.



- Đánh vỡ một thông đạo, mọi người xông ra ngoài!



Phi Loan Vương quát một tiếng, đầu tiên ra tay.



U!



Thanh âm tê minh bén nhọn vang vọng thiên địa, trong miệng Phi Loan Vương phun ra một đoàn hỏa diễm ngưng luyện, ngọn lửa xuyên suốt bắn ra, trực tiếp đánh ra một lỗ thủng nửa thước trên vách bùn lầy, oanh oanh oanh, đám người Thiên Ngạc Vương liền ra tay, lỗ thủng nửa thước nhanh chóng biến lớn, sưu sưu sưu, từng thân ảnh dùng tốc độ nhanh nhất xuyên động khẩu ra ngoài.



Mặc dù mọi người cùng ra tay xông ra ngoài, nhưng dù sao cự ly có trước sau, nằm ở trung tâm mật thất lại là đội ngũ Man tộc, trong đó tốc độ Cương Đạc chậm nhất, lúc xông ra một nửa thân thể bị bùn lầy khép hợp bao vây bên trong.



Chỉ trong nháy mắt man nguyên hộ thể của Cương Đạc đã bị ăn mòn sạch sẽ, bùn lầy nhanh chóng bò lên thân thể lân giáp của hắn, chỉ nghe thanh âm tiếng ăn mòn truyền tới, nửa thân dưới của thượng vị man vương lại dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng hòa tan, nhìn qua thật kinh tâm khủng hoảng.



- Đoạn!



Cương Đạc quát to một tiếng, nửa thân trên nhanh chóng chia ly, nửa thân thể vội vàng bay đi, mà nửa thân dưới bị bùn lầy bao phủ hoàn toàn, nháy mắt không còn lại chút gì.