Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1299 : Thiên phạt
Ngày đăng: 00:54 19/04/20
Càn quét xong thông đạo này, Lâm Tiêu lại đem mấy thông đạo còn lại vơ vét không còn.
Cả quá trình ước chừng hơn một giờ thời gian.
Rốt cục vơ vét xong toàn bộ bảo tàng bên ngoài, Lâm Tiêu rốt cục mới ngừng lại.
Bá!
Tay phải hắn chợt động, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh chiến đao, chính là thanh chí tôn khí.
Sắc mặt Lâm Tiêu không biểu lộ, một cỗ tinh thần lực vô hình cùng linh hồn lực chậm rãi dung nhập vào trong chí tôn khí, hắn cần luyện hóa thanh chiến đao này.
Ông…
Trong thanh chiến đao, một cỗ khí tức bộc phát, tựa hồ muốn ngăn cản Lâm Tiêu luyện hóa cùng lạc ấn, nhưng khí tức của Long gia vừa ra, cỗ khí tức kia lập tức yên lặng xuống, không dám ngăn trở chút nào.
Thu phục chí tôn khí thật khó khăn, không nghĩ tới quá trình luyện hóa cũng không chậm, chỉ một lát Lâm Tiêu đã đem tinh thần lực cùng linh hồn lực của mình khắc vào trong trung tâm.
Ong ong…
Trên chiến đao tản ra từng luồng hắc quang, vốn hình dạng chiến đao nhìn thấy không hề nổi bật, nhưng sau khi bị Lâm Tiêu luyện hóa lập tức liền biến hóa, chỉ nghe thanh âm tê minh vang lên không dứt, cả chiến đao lập tức nổi vồng lên thành từng phiến lá, thật giống như do từng phiến sắt lá chế tạo mà thành, thân đao nổi lên đường ngấn, trên mũi đao lại có hình cung, thật giống như đuôi bọ cạp giương cao.
Hung ác, bá khí!
Thanh chiến đao hàn mang dày đặc, hai bên chuôi đao có khe rãnh ôm bàn tay Lâm Tiêu, mà sống đao lại như lân giáp răng cưa, có thể nghĩ được nếu bị chiến đao đánh trúng, lực sát thương sẽ kinh người bậc nào.
Lâm Tiêu nhìn chiến đao, trong mắt hiện lên tia kinh diễm.
- Thiên Phạt!
Lâm Tiêu nhìn trên sống đao, có hai chữ cổ triện thật bá đạo.
- Thiên Phạt đao thật bá đạo!
Ánh mắt Tà Thử Vương hung ác:
- Chỗ này có bốn kiện chí tôn khí, kết quả Nhân tộc các ngươi chiếm hết ba, không khỏi không công bình đi!
- Công bình?
Huyền Diệu Vương cười lạnh:
- Tà Thử Vương, đầu óc ngươi không có vấn đề chứ, tranh đoạt chí tôn khí chỉ dựa vào bổn sự, tài nghệ ngươi không bằng người, còn nói công bình gì!
- Phải, tài nghệ ta không bằng người, không thể cướp được chí tôn khí trong tay các ngươi, nhưng tiểu tử kia chỉ là một sinh tử nhị trọng, có tư cách gì được chí tôn khí, sở dĩ hắn có được là vì không ai tranh với hắn mà thôi, hiện tại ta ra tay với hắn, có vấn đề gì sao?
- Ai nói không ai tranh với hắn, Kim Giáp Vương không có sao? Tà Hồn Vương không phải sao? Cuộc chiến giữa bọn hắn ta cũng có nhìn thấy, hiện tại nếu bảo vật rơi vào tay Lâm Tiêu, đại biểu hắn có thực lực này.
Huyền Diệu Vương cười lạnh nói. Nhưng vừa nói ra chính hắn cũng sửng sốt, bởi vì mọi người phát hiện sau một trận chiến đấu trong đại điện chỉ còn lại mười một người, Tà Hồn Vương biến mất không thấy.
- Tên kia chạy đi nơi nào rồi?
Không ai đem chuyện Tà Hồn Vương biến mất liên tưởng lên người Lâm Tiêu cùng Kim Giáp Vương, với thực lực Tà Hồn Vương, căn bản không khả năng bị hai tiểu bối giết chết.
Lúc này những yêu vương còn lại đều đưa mắt nhìn Thiên Phạt đao trong tay Lâm Tiêu, trong mắt hiện vẻ tham lam.
- Huyền Diệu Vương, Tà Thử Vương nói đúng, bốn chí tôn khí phải dựa theo nhân số phân phối, ít nhất Nhân tộc cùng Yêu tộc phải chia mỗi bên hai kiện, hiện tại Nhân tộc lấy ba kiện, không khỏi có chút thái quá đi.
Thiên Ngạc Vương lên tiếng, hắn là cường giả Sơn mạch Vạn Thú, lại không đoạt được bảo vật, trong lòng tự nhiên cực kỳ khó chịu.
- Thiên Ngạc Vương nói đúng, Nhân tộc phải giao ra một chí tôn khí.
Long Tượng Vương cười lạnh lên tiếng, trong ánh mắt vài yêu vương tràn ngập vẻ tham lam, phát tán ra sát cơ dày đặc.
Trong lòng Huyền Diệu Vương trầm xuống, nếu chỉ một Tà Thử Vương, hắn không sợ hãi, nhưng nếu cả sáu yêu vương đều đánh chủ ý với chiến đao của Lâm Tiêu, dù sao nhóm người Thiên Uyên Vương không lấy được chiến đao, cũng sẽ không ra mặt nói giúp cho Lâm Tiêu.